Diệp Nhiên nằm mơ, mơ thấy mình vẫn còn ở Hắc Võng Địa, trong căn hầm ẩm thấp, gian phòng dành cho bốn người.
Ông chủ mặt mày dữ tợn, gầm lên như quỷ, một tay túm lấy cánh tay cậu kéo dậy: “Ngủ cái gì mà ngủ?! Đơn hàng đều bị hủy hết rồi! Tao nuôi đám phế vật tụi mày để làm gì hả?!”
Diệp Nhiên sợ bị đánh, theo phản xạ ôm đầu né tránh.
Ngay sau đó, một bàn tay lạnh lạnh nhẹ nhàng đặt lên đầu cậu, như muốn trấn an: “Đừng sợ hắn. Từ giờ về sau, cậu sẽ không phải gặp lại hắn nữa.”
Diệp Nhiên chớp đôi mắt ướt át mở ra, khung cảnh trước mắt bỗng thay đổi.
Cậu đang ngồi trên chiếc giường lớn mềm mại và ấm áp, căn phòng rộng rãi, cửa sổ sát đất khiến ánh sáng tràn ngập. Từ ban công nhìn xuống là cả khu vườn đầy hoa tươi, còn trong đình nghỉ mát, Giang Thời Trân đang ngồi đọc sách.
Khi ấy Giang Thời Trân đã yếu đi rất nhiều, làn da xanh xao, mạch máu dưới da lộ rõ, trông như người có thể rời khỏi thế gian bất cứ lúc nào.
Diệp Nhiên lo lắng chạy xuống dưới tìm hắn, nhưng lại không dám đến gần, chỉ dám đứng xa nhìn đến khi đối phương đặt quyển sách xuống bàn, ngoắc tay gọi cậu.
Bước chân như bay trong vườn hoa, mỗi bước đến gần Giang Thời Trân là một lần lòng Diệp Nhiên dâng trào niềm vui. Cậu dừng lại ngay trước mặt hắn, lo lắng nói: “Anh như vậy sẽ ốm mất…”
Giang Thời Trân cụp mắt, bất chợt mỉm cười: “Em còn quan tâm đến việc anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-dinh-cao-tinh-khoa/4680329/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.