Vị trí và không gian của nhà hàng này đều rất tốt. Lục Diễn đã đặt chỗ ngồi riêng tư, nhưng có vẻ như đặt cũng như không, vì Diệp Nhiên luôn tò mò người khác gọi món gì, thường xuyên vén rèm lên xem.
Lục Diễn thấy thực đơn cũng chẳng có tác dụng gì, dứt khoát gập lại: "Cứ theo suất ăn của bàn bên ngoài, không cần rượu vang đỏ."
Hai người bên ngoài là một cặp tình nhân trẻ, cũng gọi suất ăn dành cho cặp đôi. Ngoài món ăn, còn được tặng kèm nến và thiệp nhỏ, khiến không khí ở chỗ họ trở nên rất ái muội.
Lục Diễn không có phản ứng gì, bình tĩnh cắt miếng bít tết của mình, y như khi ăn cơm ở canteen. Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là anh không mặc đồng phục của đội. Tuy nhiên, khung xương của Lục Diễn quá đẹp, đến cả đồng phục đội cũng không thể che giấu được. Bất kể mặc quần áo gì lên người anh, đều toát ra một khí chất độc đáo.
Diệp Nhiên vừa xao xuyến vừa đấu tranh với đĩa bít tết. Thói quen dùng lực của cậu rất kỳ lạ, nên việc cắt bít tết vô cùng khó khăn.
Lục Diễn liếc nhìn một cái: "Cậu quen dùng lực ở ngón áp út sao?" Anh ấy phát hiện khi Diệp Nhiên thi đấu cũng vậy, lực ở ngón áp út rất mạnh mẽ nên cậu luôn có thể lồng ghép đòn đánh thường một cách mượt mà giữa các kỹ năng.
Diệp Nhiên nhìn xuống tay mình, tò mò: "Vậy các anh dùng lực như thế nào?"
Lục Diễn xòe bàn tay mình ra cho cậu xem: "Thông thường thì ngón trỏ dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-dinh-cao-tinh-khoa/4680313/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.