Lục Diễn cần phải dùng lực xoa bóp giữa hai hàng lông mày mới có thể kiềm chế cảm xúc hiện tại. "Cậu mà đánh tiếp thì điện thoại của Trần Ích sẽ nổ tung mất."
Anh vừa dứt lời, điện thoại của Trần Ích và điện thoại bàn văn phòng đồng thời reo vang, tất cả đều hỏi về trận đấu tập vừa rồi.
Trần Ích vội vàng nghe máy, rõ ràng mặt đã tươi rói nhưng vẫn cố gắng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: "Đường giữa? Đường giữa nào? Đường giữa gì cơ? Hề hề, anh nói trận đấu tập vừa rồi hả? Tôi không thấy, không biết nữa, có thể chỉ là do may mắn thôi..."
Diệp Nhiên nhìn Trần Ích đang múa võ mồm với đối phương, Lục Diễn nói vài câu với Mã Kiêu, sau đó cậu bị dẫn đi với vẻ mặt ngơ ngác.
Cậu khó hiểu hỏi: "Là tôi đánh không tốt sao?"
Mã Kiêu như thể vừa nghe một câu chuyện cười lớn nhất thế giới, tròng mắt mở to đến mức sắp rớt xuống đất: "Cậu mà còn đánh không tốt ư? Ha ha ha, cậu đánh quá tốt ấy chứ! Diễn ca muốn cậu giấu nghề đó!"
"Tại sao lại phải giấu nghề?"
"Năm nay, cuộc cạnh tranh giành suất tham dự giải thế giới quá khốc liệt. Mỗi đội đều có những mưu tính riêng, giấu nghề cũng là một phần của chiến thuật. Diễn ca suy tính như vậy chứng tỏ anh ấy đã mặc định cậu là một thành viên của XG rồi. Cậu không nhìn thấy vẻ mặt của Diễn ca vừa rồi sao? Tôi diễn tả cho cậu nghe nhé, giống như người đi lâu trong sa mạc, đột nhiên có người đưa cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-dinh-cao-tinh-khoa/4680298/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.