2:30 chiều, phòng huấn luyện tĩnh lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi. Trần Ích toát mồ hôi lạnh, liên tục gọi cho Diệp Nhiên, nhưng chỉ nhận được thông báo: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Dù không ưa Diệp Nhiên, Lục Diễn vẫn thể hiện thành ý. Anh hủy buổi tập chiều, gác việc cá nhân, hoãn kế hoạch luyện tập, chuẩn bị trước nửa tiếng. Ngay cả con chó dữ dưới lầu, vốn gặp ai cũng sủa cắn, cũng bị nhân viên dùng rào chắn cách ly.
Vậy mà Diệp Nhiên lại đến muộn.
Sự im lặng của Lục Diễn lúc này, trong mắt mọi người không khác gì khúc dạo đầu của một cơn bão. Trước đây, một tân binh xuất sắc từ trại huấn luyện trẻ từng liên tục đến muộn các buổi họp. Lục Diễn không nói gì, chỉ đến một ngày đứng dậy, gõ nhẹ bàn của cậu ta, giọng bình thản: “Ngày mai cậu không cần đến nữa. Về trại huấn luyện trẻ đi.”
Tân binh đang ngái ngủ lập tức tỉnh cả người.
Tống Tân Tinh nhớ lại không khí lúc đó, vẫn rùng mình. Cậu ta chắp tay, cầu khẩn: “Ngàn vạn lần đừng đuổi cậu ta! Để tôi được đánh giải mùa hè suôn sẻ, đứa này thực sự muốn đánh lắm…”
Lục Diễn khoanh tay, cau mày. Khi đồng hồ điểm 2:30, mí mắt anh giật nhẹ.
Hôm qua sau khi thỏa thuận xong việc thử việc, Trần Ích và các đối tác đã vây quanh Lục Diễn, phân tích khó khăn của đội, nhấn mạnh tầm quan trọng của Diệp Nhiên, dặn anh không được để sở thích cá nhân ảnh hưởng. Lục Diễn đã đồng ý, thậm chí hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-dinh-cao-tinh-khoa/4680291/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.