Đoạn gần tới phòng bếp, Phương Tịch liền nghe thấy tiếng của bé gái , hẳn là nói với mình, Phương Tịch quay đầu về hướng chính phòng. Một bé gái khoảng 7-8 tuổi mặc xiêm y hồng phấn thanh âm nhẹ nhàng, thanh thoát mà thiếu một phần non nớt, thừa một phần quan tâm hướng nàng nhẹ nhàng, quan tâm nói.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ đã dậy rồi sao? Tỷ tỷ xem, sắc mặt tỷ không được tốt, có phải trong người có gì không khoẻ hay không? Muội thật lo lắng cho tỷ. Hay là để muội nhớ cha gọi đại phu đến bắt mạch cho tỷ, tỷ nói xem có được hay không a?"
Đứa bé vừa dứt lời, từ trong bếp một phụ nhân dậm mạnh chân vừa đi ra vừa chỉ vào mặt Phương Tịch lớn tiếng mắng.
"Đại phu đại phu đại phu, đại phu cái gì, ta nói Điệp Nhi à, con đừng có suốt ngày lo cho cái thứ sao chổi đó được không. Cái thứ xui xẻo sinh ra chưa được một năm khắc chết nương ruột, sinh ra được hai năm lại khắc chết ông nội nó, còn chưa biết đến bao giờ lại khắc chết chúng ta đâu. Lại nói, nó sinh ra ốm yếu, bệnh tật quanh năm, chỉ riêng tiền thuốc của nó thôi là đã tốn hết bao nhiêu tiền của cái nhà này rồi, còn không biết ai đã giữ lại cái mạng cho nó. Chỉ là cảm mạo mà đòi đại phu bắt mạch, không phải là muốn bán nhà mời đại phu đâu."
Người này là ai? Cũng thật quá hung dữ . Cơ mà đáng thương thay, đứa bé này sinh ra chưa bao lâu đã mất mẹ, sống với người này thật không dễ dàng mà.
Phương Tịch hạ mi mắt, một bộ dáng nhu thuận hướng đứa bé - Phương Điệp nói.
"Ta không sao, cảm ơn muội."
"Coi như ngươi biết điều" Phụ nhân hừ lạnh 1 cái, thu ngón trỏ quay đầu vào bếp.
Phụ nhân lưng vừa quay, Phương Điệp ánh mắt liền đổi, vênh váo kiêu ngạo nhìn Phương Tịch.
"Ta mới không thèm quan tâm tỷ. Tỷ là sao chổi, nương mới không vì tỷ mà tốn ngân lượng đâu"
Đứa nhỏ, diễn vất vả rồi, ngươi cũng thực dụng tâm. Coi như ngươi có chút thủ đoạn, sau này, chúng ta cùng chơi nào, có người để chơi, ta sẽ không nhàm chán. Thật vui vẻ thật kích động nha..
"Muội muội, sau này, ngươi cùng chơi với ta nhé.!"Mỉm cười vô hại, mi dài cong rũ xuống, che đi đôi mắt giảo hoạt.
Ngươi biết nhu thuận, ngươi hiểu chuyện, ngươi đáng yêu, ngươi nghĩ ta không thể sao. Mặc kệ lúc trước thế nào, từ lúc này đến khi khi đủ lớn, đủ thực lực để rời đi, ta sẽ an ổn vui vẻ mà sống tại đây.
Phương Điệp đang lúc quay người định rời đi liền thấy qua cửa lớn chính phòng bà nội ôm đệ đệ ra ngoài trở về. Hồng phấn y khẽ chuyển, hướng bà nội cùng đệ đi tới.
"Nãi nãi, người trở về."
Lão nhân tuổi không cao, khoảng 50 tuổi, tóc vẫn còn đen nhiều chưa được bao nhiêu sợi bạc, là một phụ nữ trung niên điển hình, khuôn mặt chữ điền phúc hậu. Không hổ là cổ đại, thành thân sớm sinh sớm, mới 50 mà đã có cháu lớn mực này.
"Ai yo, Điệp Nhi cháu ngoan, cháu đến đón ta sao. Thật hiểu chuyện. Mau, lại ôm Tiểu Đinh đi rửa tay, nó đi chơi nghịch ngợm không ít đâu."
Giọng nói cũng thật ấm. Là bà nội chiều cháu điển hình a.
"Ngươi cái nha đầu chết tiệt. Nãi nãi ngươi ra ngoài trở về cũng không chào hỏi một tiếng, Chỉ biết đứng trơ mắt đó ra nhìn sao? Người không biết còn tưởng ngươi không phải con cháu Phương gia đâu. Nhìn muội muội ngươi xem, thật hiểu chuyện, ngươi có bằng một phần của nó có phải tốt rồi không. Cũng đâu phải ta, nương ngươi chưa từng dạy ngươi phép tắc đâu. Ngươi cái thứ nha đầu khó dạy."
Lật mặt còn nhanh hơn lật giấy a. Nhận xét một giây trước coi như thành gió. Hơn nữa, ta chính là đứng nhìn đó, như thế nào?
Phương Tịch sắc mặt không đổi, hạ mi mắt hướng "bà nội" nói.
"Nãi nãi, hảo."
Nãi nãi nào đó sắc mặt đang rất không tốt, nhưng lại vì không bắt được lỗi Phương Tịch mà quay mông bỏ vào chính phòng chờ cơm.
Phương Tịch nhún vai, ngại nói nhiều, chân trước chân sau theo bà nội vào bàn chờ cơm.
Phương Tịch ngồi nghê còn chưa nóng thì "Cha" trở về. Là đi làm ở trên Huyện về.
Phương Thừa thân cao 7 thước, vạm vỡ, da ngăm, mặt chữ điền, râu quai nón. Nhìn có vẻ hung dữ, giống người trong giang hồ hơn là lão nông dân cầm cuốc. Bộ dáng hung dữ, nhưng hắn lại hay cười, Phương Thừa cười như vậy tạo cảm giác thân thiện cùng.. đáng yêu.
Mỗ Tịch chỉ hi vọng người này không giống lão bà đối với mình. Giống liền khó sống a..
Trời thực không phụ lòng Tịch. Phương Thừa vừa vào cửa chính là tới chỗ Phương Tịch, mở miệng nói chính là hỏi han, không chú ý tới bên kia Phương Điệp đang chào hỏi mình.
"Tịch nhi, cha về rồi đây. Sắc mặt con không được tốt, con có thấy đau ở đâu hay chỗ nào không khoẻ không, cha đưa con đi đại phu."
"Mình" cũng tên Tịch sao? Thật tốt quá. Dẫu sao cùng cũng tìm được "Người nhà" a. Có một vẫn tốt hơn không có nhiều lắm.
Bất quá, nhiệt tình này giống như là lâu ngày gặp lại con gái a. "Cha" đã đi đâu xa một thời gian sao? Chuyện này chính là không thể hỏi, hỏi chính là tạo sơ hở a. "Hàng giả" vẫn nên thận trọng chút.
"Cha à, con tốt lắm, chỉ là cảm mạo thôi, uống nước gừng liền khỏi, gặp đại phu chính là sẽ tốn tiền nha"
Đối với "người nhà" là phải ngoan một chút, quan tâm một chút. Đối tốt với Phương Tịch ta, ta ắt sẽ tốt lại. Còn đối ta không tốt thì phải để xem ta tâm trạng đã.
Vui vẻ trong may mắn ôm được cái đùi lớn. Phương Tịch tự nhủ cái đùi này sẽ bám thật tốt, bám vài năm rồi rời đi a. Đã mất công về cổ đại, phải hảo hảo ngao du một chuyến a. Có thể hay không trong khi ngao du tìm được một nam nhân tốt để dựa vào, như vậy thực quá tuyệt nha..
Khi vui vẻ thì bữa cơm canh rau bánh ngô cũng trở nên không quá khó nuốt. Bất quá, Phương Tịch vui vẻ, cha nàng vui vẻ không có nghĩa là ba người kia cũng vui vẻ. Bữa cơm trôi qua trong không khí trầm mặc quỷ dị. Bất quá, đối với Phương Tịch chính là không ảnh hưởng gì sất, đánh bay một chén cơm, ăn hết 1 cái bánh ngô, Phương Tịch mặc kệ chén bát xoa bụng nghênh ngang về cái nhà rách của mình, một bộ dáng : "Ta chính là đứa trẻ khó bảo". Lúc này đau nhức mệt mỏi gì đó đều quăng sau đầu đi.