Chương trước
Chương sau


"Cô là con gái lớn rồi, ăn cơm sao không ý tứ gì vậy, như thể đầu thai thành ma đói rồi vậy, cái tướng ăn như cô, sau làm sao mà lấy được chồng chứ, ai mà dám lấy cô ấy, có mà sẽ bị cô ăn cho tán gia bại sản”.

Diệp Vĩnh Khang ăn uống no nê, cười nhạo Loan Loan.


Lấy khăn giấy lau khóe miệng, Loan Loan trợn mắt than thở: "Ăn một bữa cơm thôi mà cũng nói lắm thật đấy, người muốn lấy tôi rõ nhiều, không cần anh quan tâm đâu, tôi chưa từng ăn bữa nào no như vậy".

Nghe xong, Diệp Vĩnh Khang nghi ngờ hỏi: "Không phải cô nói Giáo phái áo đỏ bên cô lắm tiền nhiều của lắm sao, sao lại nghèo đến nỗi cơm cũng không được ăn no?"

Loan Loan nói: “Tất nhiên không phải vì không có đủ thức ăn, mà bởi vì tôi là thánh nữ của Giáo phái áo đỏ, nên nhất cử nhất động của tôi đều có những quy tắc rất nghiêm ngặt".

"Mỗi bữa tôi ăn những gì, ăn bao nhiêu, cũng có quy định hết, không thể ăn uống thả ga như này được".

"Không phải trước đó anh chê trách thói ăn vặt của tôi sao? Cái này không thể trách tôi được, ở Giáo phái áo đỏ chúng tôi, làm Thánh nữ là không được ăn những thứ đó".

Sau khi Diệp Vĩnh Khang nghe xong, trong lòng không khỏi có chút thương hại, tuy rằng bề ngoài cô gái này là thánh nữ nhưng thật ra chỉ là công cụ cho người khác lợi dụng mà thôi.

Chắc hẳn cô ta đã có một tuổi thơ không mấy vui vẻ.

"Loan Loan, cô có thấy vui vẻ khi sống ở Giáo phái áo đỏ không?"

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên hỏi một câu có vẻ vô nghĩa.

Về hạnh phúc và bất hạnh, Diệp Vĩnh Khang cũng đã từng nghĩ đến, trên đời này không có gì là tuyệt đối, mọi thứ đều là tương đối.

Điều này cũng giống như khẩu vị, có người thích ăn chua, khi nhìn thấy đồ chua họ cảm thấy rất vui.

Nhưng một số người thích ăn cay, say mê nó và không thể cưỡng lại nó.

Không thể nói khẩu vị họ cao hay thấp, chỉ là mỗi người có hoàn cảnh khác nhau.

Những đứa trẻ bảy, tám tuổi kia có thể nghịch bùn cả ngày đã là vui rồi.

Nhưng hành vi của chúng, trong mắt người lớn, là ấu trĩ.

Nhưng trong mắt trẻ em, việc người lớn chơi mạt chược và uống rượu hát karaoke là mấy chuyện rất nhàm chán.

Loan Loan từ nhỏ đã lớn lên trong Giáo phái áo đỏ, theo quan điểm của người ngoài, cuộc sống bị gò bó ở của cô ta chắc hẳn rất khổ sở.

Nhưng có lẽ bản thân cô ta không nghĩ như vậy, mỗi người đều có ý kiến ​​khác nhau nên cảm nhận mọi thứ cũng khác nhau.

Tuy nhiên, điều mà Diệp Vĩnh Khang không ngờ là Loan Loan đột nhiên nở một nụ cười kỳ quái trước câu hỏi này, và hỏi ngược lại: “Anh nghĩ thế nào?"
"Cái này……."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.