Nói cho chính xác thì không phải mở miệng nói mà là thông qua nhận thức truyền thông tin tới đại não của Diệp Vĩnh Khang.
“Dân tộc Bà Sa chúng tôi lấy giết chóc làm đặc trưng tính cách, lấy huỷ diệt làm vinh quang, chúng tôi sở hữu vũ lực cường hãn tối thượng, thế nhưng chúng tôi cũng có sự hung tàn của việc chém giết thành thói quen”.
“Ở trong mắt chúng tôi, tất cả người của các dân tộc khác không phải là loài người mà là con mồi cung cấp cho chúng tôi săn giết, là gia súc mà chúng tôi ăn, là nô lệ phục tùng chúng tôi”.
“Mãi tới khi có một lần, tôi mơ thấy một cuộc đại chiến giữa các thần, tôi chỉ bé như con kiến trong số họ, run rẩy dưới lưỡi lao của các vị thần, bị thần giết thịt làm đồ nhắm rượu”.
“Nhìn thấy người trong dân tộc mình lần lượt bị các vị thần giết chết hay nô dịch không nương tay, lòng tôi đau đớn như bị dao cứa”.
“Có điều may là đó chỉ là một giấc mơ, thế nhưng sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên tôi làm chính là suy nghĩ lại về hành vi của bản thân và dân tộc Bà Sa”.
“Không một ai quy định dân tộc Bà Sa là cao không với tới, tính mạng của các dân tộc khác cũng là tính mạng, bọn họ cũng biết vui vẻ, cũng biết buồn đau”.
“Lúc bọn họ bị giết chết cũng sẽ khiếp sợ, cũng sẽ đau đớn cũng sẽ hoảng hốt, bọn họ nhìn thấy người thân và đồng bào mình bị giết hại thì lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/635334/chuong-1732.html