Chương trước
Chương sau


Sau khi những cánh hoa màu đỏ thẫm từ từ hé mở, một quả cầu ánh sáng màu đỏ như máu có kích thước bằng một quả bóng đá từ từ bay ra từ nhị hoa.

Khi ánh sáng của quả cầu màu máu dần dần dịu đi, Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan cuối cùng đã có thể nhìn rõ, bên trong quả cầu ánh sáng màu đỏ máu đó là một thứ to bằng lòng bàn tay, hình lục giác, toàn thân màu đỏ sẫm.


Trong lúc hai người vẫn chưa hiểu chuyện gì, phiến đá màu đen bên cạnh bông hoa tím đột nhiên lóe lên một đạo ảnh màu đỏ như máu, trên đỉnh lại hiện ra hàng văn tự màu đỏ máu.

Loan Loan nhìn kỹ, khi thấy nội dung bên trên, trong mắt lộ ra một tia vui mừng: “Vua Bà Sa không lừa chúng ta, đó thực sự là kho báu bí mật mà ngài để lại!”

“Trên phiến đá nói, trên viên đá hình lục giác này là tập hợp tất cả các bài công pháp mà Vua Bà Sa đã luyện tập trong suốt cuộc đời của mình!”

Diệp Vĩnh Khang nghe vậy kinh ngạc, nhưng lý trí vẫn luôn tỉnh táo, anh hỏi: “Bên trên có mấy dòng lận, chỉ viết nhiêu đó thôi sao?”

Loan Loan tiếp tục nói: “Còn có ghi chú với quyển công pháp này. Ở trên đó nói rằng uy lực của bộ công pháp này vô cùng mạnh mẽ, không có loại công pháp nào trên thế giới này có thể so sánh được. Chỉ cần luyện được thì sau này sẽ bất khả chiến bại, trở thành Vua của loài người!”

“Tuy nhiên cách tu luyện của bài công pháp này khá đặc biệt, yêu cầu giết chóc liên tục, giết càng nhiều người thì công pháp sẽ càng tinh thông. Một khi bắt đầu luyện, nếu như ngừng giết chóc, cơ thể sẽ bị công pháp phản vệ, dẫn đến cái chết!”

Nói xong Loan Loan nhanh chóng vui mừng nhìn Diệp Vĩnh Khang nói: “Chẳng trách bao nhiêu người không màng nguy hiểm cũng phải đến đây tìm kho báu bí mật của Vua Bà Sa. Nếu như luyện thành công bộ công pháp này, thật sự giống như có được một nửa giang sơn, thiên hạ bất khả chiến bại!”

“Đúng rồi, bên trên có nói, bộ công pháp này một khi xuất thế, nhất định phải rót máu vào sau một nén hương, để bộ công pháp nhận chủ, nếu không, sau một nén hương, bộ công pháp này sẽ tự động biến mất, như chưa từng có trên đời!”

Vừa nói Loan Loan vừa nói vừa tiến lên vỗ vào vai Diệp Vĩnh Khang nói: “Thấy biểu hiện của anh mấy ngày nay rất tốt. Hôm nay nhường anh đấy, bộ công pháp này thuộc về anh, tôi không giành với anh đâu”.

Sự cám dỗ của bộ công pháp này đối với một người luyện võ mà nói đúng là vô cùng lớn.

Rất nhiều võ giả đạt đến trình độ tu luyện nhất định, họ sẽ không quan tâm đến những thứ tiền tài vật chất của thế gian.

Nhưng bộ công pháp cao siêu này là thứ mà bất kỳ võ giả nào cũng mong muốn có được.

Loan Loan cũng là một võ giả, tuy nhiên khi đứng trước bộ công pháp đệ nhất thiên hạ mà Vua Bà Sa để lại, cô ta không suy nghĩ gì mà chọn nhường cho Diệp Vĩnh Khang.

Ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng cảm thấy có chút tò mò hỏi: "Lẽ nào cô không muốn luyện sao?”

Loan Loan đảo mắt nói: “Anh nói thừa vậy, luyện xong bộ công pháp này là có thể trở thành đệ nhất thiên hạ, ngu mới không muốn ấy”.

"Tuy nhiên, trên đường đi đến đây, mọi khó khăn cơ bản đều do một mình anh giải quyết. Nếu không có anh, e rằng đã bị lão quái vật Xích Viêm đó thiêu đốt thành tro ở bên ngoài rồi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.