Lúc này tâm lý của Diệp Vĩnh Khang đã bắt đầu xuất hiện trạng thái gắng gượng đến cùng.
Ba ải đầu tiên, mỗi ải đều đầy rẫy nguy hiểm, bọn họ đã có thể đến đây, vận may chắc chắn chiếm ít nhất 80% rồi.
Mà Diệp Vĩnh Khang cũng biết rằng may mắn không phải là thứ mà con người có thể điều khiển được, không có gì đảm bảo rằng anh và Loan Loan sẽ luôn may mắn như vậy.
Hai người cảnh giác từng bước đi về phía hang động, vừa đi không bao lâu, trên mặt Diệp Vĩnh Khang lộ ra vẻ khó hiểu.
Mà lần này, không chỉ Diệp Vĩnh Khang mà cả Loan Loan cũng cảm nhận được sự bất thường.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi không thể ngửi thấy bất kỳ khí tức nguy hiểm nào".
Loan Loan cau mày nói.
Trong những ải đầu tiên, mỗi khi ở xa, họ đều sẽ cảm thấy một mức độ nguy hiểm khác nhau đang đến với mình.
Tuy nhiên, ải này rất kỳ lạ, cả hai bước vào trong đã được một lúc, nhưng họ không cảm thấy có một chút nguy hiểm nào.
Cảm giác này khiến cả hai càng lúc càng cảm thấy khó chịu hơn.
Có bất thường ắt hẳn có biến.
Ở một nơi đáng ra phải có nguy hiểm, nhưng lại có vẻ vô cùng yên bình, bản thân chuyện này thật kinh khủng.
Nhưng lúc này cung đã lên dây, cả hai không còn lối thoát nên chỉ có thể cắn răng mà đi tiếp.
Hai người đi vào trong động chừng mười phút, thì một cánh cửa đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/635314/chuong-1712.html