Diệp Vĩnh Khang nhìn Loan Loan vừa nói vừa cười, cảm thấy rất thú vị.
Mặc dù cô gái này có hơi kì quặc nhưng về tâm hồn thì lại là cô nhóc chưa lớn.
"Lúc trước cô cũng đối xử với Tiểu Mộc của cô như vậy sao?"
Diệp Vĩnh Khang cười hỏi.
Loan Loan gật đầu và nói: “Ừ, Tiểu Mộc là bạn thân nhất của tôi. Tôi thường trò chuyện với nó".
Diệp Vĩnh Khang lại cười nói: "Cô cho rằng nó có thể hiểu được cô nói gì à?"
Loan Loan cúi đầu nói: "Tôi không rõ, nhưng kể cả là không hiểu, thì tôi vẫn coi Tiểu Mộc là bạn thân nhất của tôi".
"Trước khi có Tiểu Mộc, tôi nói chuyện với mặt trăng mỗi ngày, và đôi khi là với đá. Sau khi tôi gặp Tiểu Mộc, ngày nào tôi cũng nói chuyện với Tiểu Mộc, thỉnh thoảng còn đưa nó đi chơi cùng nữa".
Diệp Vĩnh Khang nghe xong nói không nên lời: “Chẳng nhẽ Giáo phái áo đỏ không có ai sống chắc?"
Một nét buồn thoáng qua trong mắt Loan Loan, cô ta lẩm bẩm: "Giáo phái áo đỏ có nhiều người chứ, nhưng tôi không thể nói cho họ biết tôi thứ tôi muốn nói".
"Ví dụ, tôi nhìn thấy một con bướm rất xinh đẹp, tôi muốn chia sẻ nó với ai đó, nhưng tôi không thể nói vì tôi là Thánh nữ tôn quý của Giáo phái áo đỏ. Thánh nữ không thể thích những thứ này".
Diệp Vĩnh Khang nghe vậy thì sững sờ, nhìn bộ dạng cúi đầu của Loan Loan, trong lòng dâng lên một cảm giác xót xa.
Cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/635310/chuong-1708.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.