Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Trộm mộ khác gì trộm đồ đâu, chỉ là sự khác biệt giữa người sống và người chết thôi. Người ta vốn dĩ là muốn tới trộm mộ, quan tâm nhiều vậy làm gì. Đi thôi, chúng ta mới qua cửa đầu tiên thôi, còn bốn cửa nữa cơ, cũng không biết có vượt qua nổi không”.
Diệp Vĩnh Khang đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho những nguy hiểm sắp tới mình sẽ gặp phải.
Cửa đầu tiên đã khó vượt qua như vậy chứ đừng nói là bốn cửa tiếp theo.
Tuy nhiên, Diệp Vĩnh Khang không hề cảm thấy sợ hãi hay bi quan, bởi vì anh biết rằng trong tình huống không thể trốn tránh, sợ hãi và bi quan là vô dụng, và những cảm xúc này sẽ vắt kiệt những hy vọng còn lại.
Điều duy nhất có thể làm là quên đi những điều này và tự tin, quyết tâm đối mặt với nó.
Cả hai tiếp tục đi theo con đường được đánh dấu trên bản đồ.
Trên đường đi không có gì kỳ quái, nhưng khi đến gần điểm chỉ định trên bản đồ thứ hai, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên dừng lại.
“Sao lại dừng lại thế. Không phải anh muốn rút lui đấy chứ, bây giờ hai chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi, không phải đã nói sẽ đi theo con đường trên bản đồ sao?”
Đầu óc của Loan Loan không bao giờ nghĩ theo hướng bình thường. Thứ đầu tiên nghĩ đến không phải là Diệp Vĩnh Khang liệu có phải cảm nhận được gì đó nguy hiểm hay không mà là lo lắng Diệp Vĩnh Khang sẽ thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/635306/chuong-1704.html