“Bình thường thôi mà, sẽ không đơn giản như vậy thôi đâu”.
Diệp Vĩnh Khang nói: “Khúc xạ không gian giống như một chương trình máy tính, được thiết kế một cách thức khởi động rất tinh vi”.
“Chỉ khi sử dụng phương pháp đặc biệt đó mới có thể thực hiện khúc xạ không gian. Cô nghĩ xem, vừa rồi điểm chung của Phần Hỏa Quyết của cô hay là Thiên Long Quyết của tôi, còn có cú tấn công gần cuối cùng của tôi là gì?”
Loan Loan ngây người, đột nhiên hiểu ra: “Tốc độ, là tốc độ. Bất kỳ đòn tấn công nào của chúng ta đều dùng tốc độ nhanh nhất, cũng có nghĩa là, chỉ cần tốc độ của chúng ta đủ nhanh thì có thể mở ra cánh cửa khúc xạ không gian ở đây!”
“Chính xác!”
Diệp Vĩnh Khang búng tay, thở dài một hơi, nói: “Tôi lo là tốc độ của cô không đủ nhanh, đợi lát nữa tôi xông lên trước, cô ở phía sau nhất định phải bám sát tôi”.
Loan Loan gật đầu, vươn tay ra nắm lấy gấu áo Diệp Vĩnh Khang, nói: “Tôi nắm chặt rồi, bắt đầu đi”.
Diệp Vĩnh Khang bất lực nói: “Cô phải đợi tôi di chuyển rồi mới nắm lấy chứ. Bây giờ cô kéo tôi thế này thì tôi tăng tốc kiểu gì?”
Loan Loan ớ ra, sau đó mới khẽ buông tay.
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, lùi về phía sau hai bước, dồn chân khí vào hai chân, sau đó đá một chân về phía sau, toàn bộ cơ thể của anh lập tức hóa thành một đạo ảnh hướng bắn nhanh về phía viên đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/635304/chuong-1702.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.