Loan Loan có hơi tiếc nuối, phàn nàn một câu.
Diệp Vĩnh Khang cau mày suy nghĩ, đặc vệ của hoàng tộc triều Thanh nhất định không phải kẻ ngốc. Bọn họ nhất định sẽ không đặt một thứ không có giá trị thực tế như vậy vào trong hộp Bát Trân.
Nhưng cuốn sách cổ này không có giá trị gì, tại sao họ lúc nào cũng mang theo bên người để thực hiện một nhiệm vụ bí mật và quan trọng như vậy?
“Xem xem trong cuốn sách cổ này có gì khác không?”
Diệp Vĩnh Khang kết luận chuyện này không đơn giản, nhất định phải có bí mật gì đó.
Loan Loan lắc đầu nói: “Tôi đã kiểm tra rồi, không có gì cả. Liệu có phải do anh nghĩ nhiều rồi hoặc là chỉ đơn giản là trùng hợp thôi”.
Diệp Vĩnh Khang khẳng định: “Không thể, đặc vệ đại nội tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô nghĩa như vậy. Chuyện này nhất định không đơn giản như vậy”.
Loan Loan lục tung lại hai mảnh của chiếc hộp Bát Trân và cuốn sách cổ, nhưng vẫn không tìm thấy gì.
“Thật sự không có gì ở đây cả. Ngoài cuốn sách cổ này ra, chỉ có mảnh giấy dầu rách này dùng để bọc cuốn sách cổ..."
Nói đến đây, Loan Loan sửng sốt một chút, đột nhiên vỗ đùi nói: "Giấy dầu, chẳng lẽ mảnh giấy dầu này có vấn đề gì đó!”
Diệp Vĩnh Khang vội vàng nhặt tờ giấy dầu màu vàng dưới đất lên, dùng ngón tay vuốt nhẹ rồi đưa lên mũi ngửi, quả nhiên ngửi thấy một mùi lạ nhàn nhạt.
“Phần Hòa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/635300/chuong-1698.html