“Hơn nữa nơi này không có nước ngọt và thức ăn, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách ra khỏi đây, không thể cứ đi không có mục đích như vậy”.
Loan Loan nhíu mày nói: “Nhưng ở nguyên tại chỗ cũng không phải là cách, thành này chôn sâu mấy trăm mét dưới lòng đất, có lối ra hay không cũng không biết”.
Ngay khi Diệp Vĩnh Khang khổ sở nghĩ cách ứng phó thì Loan Loan bỗng vỗ đùi nói: “Ôi, tôi nhớ ra rồi”.
Diệp Vĩnh Khang nói: “Cô nhớ ra cái gì?”
Loan Loan mừng rỡ lấy hộp Bát Trân tìm được trên xác khô đó ra nói: “Quên mất lúc nãy còn tìm được một bảo vật thế này, vẫn chưa kịp mở ra xem”.
Diệp Vĩnh Khang bất lực, cực kỳ cạn lời với cô gái này.
Đã lúc nào rồi mà đầu óc cô ta vẫn còn nghĩ đến chuyện cái hộp, mạch não này đúng là thứ người thường không thể hiểu nổi.
Loan Loan háo hức cố gắng dùng nội lực để mở chiếc hộp Bát Trân ra, nhưng thử mấy lần chiếc hộp vẫn không có chút lay chuyển nào.
“Cái thứ chết tiệt gì thế này, tôi không tin đến cả Phần Hỏa Quyết của tôi cũng không đốt được!”
Trong lúc tức giận, Loan Loan dùng một tay hóa ra Phần Hỏa Quyết, chuẩn bị dùng ngọn lửa này để mở chiếc hộp Bát Trân ra.
“Lẽ nào cô muốn thiêu luôn cả thứ bên trong đó à?”
Diệp Vĩnh Khang cạn lời với cô gái này, ngọn lửa này một khi phóng ra, chiếc hộp Bát Trân này nhất định là sẽ được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/635297/chuong-1695.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.