Chương trước
Chương sau
Diệp Vĩnh Khang nhìn ký hiệu kỳ lạ được xác chết khắc trên mặt đất và nói: "Ký hiệu này hơi giống một sợi dây cung. Đó là thuật ngữ chuyên môn trong giới những kẻ trộm mộ".

"Ký hiệu này tượng trưng cho nguy hiểm phía trước và nhắc nhở các đồng nghiệp nhanh chóng ra khỏi đây".

"Cho nên tên trộm mộ cách chúng ta ít nhất hai trăm năm vẫn cố gắng hết sức để lại một ký hiệu như vậy vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, điều này cho thấy nguy hiểm phía trước không phải là chuyện nhỏ".


Loan Loan nghe xong, bất bình nói: "Chuyện anh ta cảm thấy nguy hiểm chưa chắc chúng ta đã thấy nguy hiểm".

"Mặc dù tu vi của người này có thể cao hơn của tôi một chút, nhưng không phải ở đây còn có anh sao".

Nghe xong lời này, Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng lắc đầu: “E rằng không đơn giản như vậy. Những kẻ trộm mộ sẽ không hành động một mình, thường có hai đến năm người".

"Điều này cho thấy không phải chỉ riêng hắn đối mặt với nguy hiểm, mà toàn bộ đội của họ đã bị xóa sổ, và hắn là người duy nhất tình cờ trốn thoát được đến đây".

"Một tên trộm mộ mặc quần áo cây gai dầu và đeo một lá bùa vàng chất lượng hẳn là kẻ đáng gờm trong thế giới trộm mộ ở thời đại của họ".

"Có thể thấy, số ít người đi cùng hắn cũng không phải là người thường. Một đội ngũ cực kỳ mạnh mẽ như vậy lại gặp phải chuyện bất trắc, điều này đủ cho thấy nguy hiểm bên trong không hề tầm thường".

"Hơn nữa, ký hiệu rút lui này rất hiếm khi được sử dụng trong thế giới trộm mộ".

"Như cô vừa nói, họ không làm được, chưa chắc người khác cũng không làm được".

"Vì vậy, chỉ cần loại ký hiệu này xuất hiện, nghĩa là bọn họ có đủ lý do để tin rằng nguy hiểm bên trong đáng sợ ngoài sức tưởng tượng".

"Cái câu hỏi của cô vừa rồi, tại sao vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, hắn lại để lại dấu hiệu rút lui như vậy".

"Đây cũng là một quy tắc trong giới trộm mộ. Họ có thể không quen biết nhau và đến từ các giáo phái khác nhau, nhưng cảnh báo đồng loại khi gặp nguy hiểm là quy tắc bất thành văn".

"Như vậy, ngay cả sau khi chết, họ vẫn sẽ được đồng nghiệp ngưỡng mộ và tôn thờ, nếu không sẽ bị đồng nghiệp khinh thường. Điều này rất quan trọng đối với kiểu người mê tín xưa".

“Không ngờ nhóm trộm mộ này có tính kỷ luật cao vậy”.

Loan Loan nghe xong có vẻ hơi mất hứng, nói: "Vậy chúng ta thật sự phải quay lại đường cũ sao?"

"Nhưng ngay cả quay lại đường cũ cũng chưa chắc đã tìm được lối ra. Tôi nghĩ dù sao cũng đã đến đây rồi, không bằng thử liều một phen, đi vào trong tìm hiểu xem, dù có chết thì cũng được nhìn thấy lăng mộ của hoàng đế”.

"Tôi lớn từng này rồi mà vẫn chưa từng thấy lăng mộ hoàng đế bao giờ. Trong đó hẳn là có rất nhiều thứ thú vị".

"Và cho dù nguy hiểm đến đâu, chúng ta cũng chỉ có hai cái mạng. Hơn nữa chúng ta không phải loại người sợ chết".

Diệp Vĩnh Khang bó tay.

Không biết làm cách nào để bắt nổi sóng não với nhỏ này, người thậm chí có thể từ bỏ mạng sống của mình chỉ để thỏa mãn trí tò mò, anh nheo mắt: “Tôi nói này bà chị, tôi không sợ chết nhưng cũng không có nghĩa là tôi thích lao đầu vào chỗ chết!"

"Nếu cô thích đi vào, tôi cũng không ngăn cản nhưng tôi còn lâu mới vào cùng, chúng tay chia nhau ra hành động đi, chúc cô có một khoảng thời gian vui vẻ trong đó".

Nói xong, Diệp Vĩnh Khang quay đầu bước đi, cách tốt nhất để giao tiếp với loại người lập dị không cùng sóng não với người bình thường chính là trực tiếp hành động.

"Này, khoan đã, tôi nói đại thôi mà!"

Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Diệp Vĩnh Khang, Loan Loan từ bỏ ý định vào trong và nhanh chóng đi theo anh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.