Chương trước
Chương sau
Một người không sợ cả cái chết, còn có thể sợ cái gì được chứ?

Toàn thân Diệp Vĩnh Khang đều đang không khống chế được mà run rẩy.

Lớn đến từng này đây là lần đầu tiên anh hoảng sợ như vậy.

Và sự hoảng sợ này của anh không liên quan gì đến sự sống hay cái chết của chính anh!

Bởi vì anh biết rất rõ rằng nếu thứ đó xuất hiện, hậu quả sẽ vô cùng khủng khiếp!

Và anh cũng sẽ trở thành kẻ sát nhân gián tiếp giết chết không biết bao nhiêu sinh mạng!


Diệp Vĩnh Khang không phải là người không có chút ý thức trách nhiệm và lương tâm, anh không nghĩ rằng sau khi chết, mọi chuyện xảy ra đều không liên quan đến mình.

Anh thàn bị nghiền nát thành từng mảnh 10.000 lần còn hơn chứng kiến một điều như vậy xảy ra.

“Anh mau nói đi, rốt cuộc là chuyện gì!”

Thấy bộ dạng đó của Diệp Vĩnh Khang, tâm trạng của Loan Loan cũng bị ảnh hưởng.

Lúc này, lão quái vật Xích Viêm cũng cảm giác được có gì đó không đúng, tức giận hét lên: "Bất kể chuyện gì xảy ra, tao cũng sẽ đưa chúng mày lên đường trước!"

Bùm!

Ngay khi lão quái vật Xích Viêm chuẩn bị đánh ra U Minh lãnh hỏa, đột nhiên lại nghe thấy một âm thanh ầm ầm khác.

Cùng lúc đó, một gò đất có kích thước bằng vài sân bóng rổ đột nhiên cong lên trên mặt đất, gò đất ấy không ngừng vặn vẹo, như thể có thứ gì đó sắp nổ tung từ bên trong!

Lực áp chế cực kỳ mạnh mẽ đó càng lúc càng ngưng tụ, bộc phát ra một loại cảm giác khiến tất cả mọi người đều phải sợ hãi.

Nhưng sự sợ hãi đó không thể giải thích được, giống như nỗi sợ hãi bản năng của các sinh vật mỗi khi chúng nhìn thấy kẻ thù của chúng.

Ngay cả lão quái vật Xích Viêm cũng run lên không ngừng, sau đó nghiến răng nghiến lợi tức giận mắng: "Cho dù là bất cứ thứ gì, hôm nay tao nhất định phải thiêu mày thành tro!"

Ngay khi lão quái vật Xích Viêm chuẩn bị ra tay thì một tiếng nổ đột ngột vang lên, gò đất kia bỗng phát nổ.

Một luồng sóng với áp lực cực kỳ mạnh tỏa ra.

Gầm!

Cùng lúc đó, một con quái vật hình rồng với thân hình màu nâu và đường kính ít nhất hai mét đột nhiên lao ra khỏi mặt đất!

Con quái vật hình rồng đó trông giống hệt Thần Rồng, cơ thể màu nâu cùng với những lớp vảy to bằng lòng bàn tay.

Con quái vật hình rồng này chỉ lộ ra nửa cơ thể, khua hai cái móng vuốt sắc ngọn, cái đầu to bằng cả một vòng tròn giữa sân bóng rổ.

Gào!

Kèm theo tiếng gầm của con rồng, râu rồng dài như cánh tay phất phơ, hai mắt to như đèn pha ô tô tóe ra ánh sáng vàng!

Cả ba hoàn toàn choáng váng trước cảnh tượng trước mắt.

Trước đây nghĩ rằng loại sinh vật rồng chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nhưng không thể ngờ được, thứ này thật sự tồn tại trên thế giới!

Thật không thể tin được rằng một con rồng sống lại xuất hiện trước mặt!

Thánh nữ Loan Loan chấn động đến mức tay chân lạnh toát, trong mắt lại có chút kích động xen lẫn tò mò, dù sao thì không phải ai cũng có thể nhìn thấy rồng.

Nhưng vẻ mặt của Diệp Vĩnh Khang lại không thoải mái như vậy, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, trong mắt hiện lên nỗi sợ hãi cùng hoảng sợ vô hạn!

Bởi vì chỉ có anh mới hiểu được sau khi thứ này xuất hiện sẽ mang đến tai họa gì!

Con rồng nâu này tuy chỉ lộ ra nửa thân hình nhưng vẫn cao hơn mười mét, ba người họ lập tức nhỏ như một chú gà con trước mặt nó.

Lão quái vật Xích Viêm cũng rất hoảng sợ, sau khi hoàn hồn liền giận dữ hét lên: "Không ngờ trên đời này thật sự có rồng, hôm nay vừa hay được ăn thịt rồng nướng!"

Nói xong lão liền hất tay một cái, một ngọn lửa U Minh màu trắng lập tức được ngưng tụ.

Chỉ là ngọn lửa còn chưa kịp bắn ra, con rồng nâu lại đột nhiên gầm lên một tiếng, đập mạnh đầu xuống, trong nháy mắt đã nuốt chửng lão quái vật Xích Viêm vào trong bụng!

Lão quái vật Xích Viêm được coi là cường giả đỉnh cấp, nhưng ở trước mặt Thần Rồng thì chỉ yếu đuối nhỏ bé như một con kiến gặp phải gà trống, chỉ cần một cái mổ liền biến thành bữa trưa!

Cùng lúc đó, Thần Rồng đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt vàng to hơn cả đèn pha nhìn chằm chằm vào Diệp Vĩnh Khang và Thánh nữ Loan Loan.

Đối mặt với đôi mắt của Thần Rồng dường như đang nhìn thấy đồ ăn ngon, Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan không còn cách nào khác ngoài đứng đó và chờ đợi khoảnh khắc sắp xảy ra.

Mọi sự chống cự, phản kháng hay chạy trốn vào lúc này đều vô ích.

Bởi vì thứ mà họ đối mặt lần này không phải dã thú, mà là một Thần Rồng sống!

Khoảng cách thực lực là quá lớn, giống như sự khác biệt giữa một con kiến và một con hổ

Dưới sức mạnh tuyệt đối mạnh mẽ hơn vô số lần của kẻ thù, bất kỳ hành động hay hành vi nào cũng sẽ là thừa thãi.

“Cô nói xem chúng ta nên vui hay nên u sầu đây?”

Thánh nữ Loan Loan cười khổ nói: “Nếu như để người khác biết được chúng ta bị Thần Rồng nuốt chửng, anh nói xem họ có tin hay không?”





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.