Chương trước
Chương sau


Hàng trăm gai lửa cuồn cuộn xẹt qua che kín bầu trời, tất cả điều này quá đột ngột khiến Loan Loan không kịp phản ứng.

Thấy sắp bị mấy trăm gai lửa U Minh nuốt chửng, thân hình Diệp Vĩnh Khang bỗng bay đến từ bên cạnh dùng Thiên Long Quyết để đỡ lấy gai lửa U Minh.

Rồng thần màu vàng lướt thân mình trong không trung khiến mấy trăm gai lửa U Minh đều bay ra ngoài.

Nhưng gai lửa U Minh này quá nhiều, cộng thêm lại tấn công khá đột ngột, dù là Thiên Long Quyết cũng mặc nhiên sẽ để lọt một lửa gai đâm thẳng vào trán Loan Loan.

Diệp Vĩnh Khang đổi sắc, lúc này không kịp sử dụng Thiên Long Quyết lần nữa, trong tình huống cấp bạc chỉ đành lao người đến trước mặt Loan Loan.


Một tiếng động vang lên như tiếng đầu que diêm bị cháy, vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang bỗng giật mạnh, gai lửa U Minh đâm thẳng vào vai trái Diệp Vĩnh Khang.

Gai lửa U Minh vừa đâm vào cơ thể, Diệp Vĩnh Khang đã cảm thấy cơn lạnh lẽo không thể miêu tả được lan tràn khắp xương cốt và kinh mạch cả người.

Sau đó là hai cảm giác cực nóng và cực lạnh đan xen vào nhau lan tràn vào từng tế bào trong cơ thể, cảm giác đó có thể nói là sống không bằng chết cũng không ngoa.

Thấy mình đã đánh trúng, lão quái Xích Viêm đang định tấn công tiếp thì Diệp Vĩnh Khang gắng hết sức đánh một luồng Thiên Long Quyết ra đánh lại lão quái Xích Viêm.

Đợi khi lão quái Xích Viêm dần hoàn hồn lại thì đã không còn thấy bóng dáng Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan.

Một tiếng sau.

“Anh đừng ngủ, phía trước có một ốc đảo, sắp có nước rồi”.

Loan Loan dìu Diệp Vĩnh Khang đi, sốt ruột đến độ sắp khóc.

Lúc nãy Diệp Vĩnh Khang cố hết sức dẫn cô ta đi, lão quái Xích Viêm vẫn bám chặt không tha ở phía sau, Diệp Vĩnh Khang mất tận nửa tiếng mới miễn cường cắt đuôi lão quái Xích Viêm.

Nhưng cũng vì tiêu hao quá nhiều chân khí và gai lửa U Minh quả thật quá mạnh khiến cả người Diệp Vĩnh Khang dần mất sức.

Cái nóng khắc nghiệt của sa mạc phía Bắc rất khó chịu, dù Loan Loan là võ giả nhưng vừa dìu Diệp Vĩnh Khang mà còn phải di chuyển với tốc độ nhanh nhất có thể, không lâu sau cô ta cũng kiệt sức.

Nhưng cũng may cuối cùng đã nhìn thấy một vùng ốc đảo cách đó không xa ở phía trước, bên dưới ốc đảo cỏ một hồ nước rộng bằng khoảng bốn sân bóng rổ hợp lại.

Trong sa mạc rộng lớn, các ốc đảo và nguồn nước có nghĩa là chúng ta có thể tiếp tục sống.

Loan Loan dìu Diệp Vĩnh Khang đến bên cạnh hồ nước, một tay đỡ Diệp Vĩnh Khang nằm nghiêng trên người mình, tay kia liên tục múc nước từ trong hồ nước đưa vào miệng Diệp Vĩnh Khang.

Sau vài phút, sắc mắt Diệp Vĩnh Khang cũng tốt hơn một chút, anh yếu ớt nói: “Yên tâm đi, vẫn chưa chết được, chỉ là chân khí bị tiêu hao quá nhiều thôi”.

“Đầu anh có vấn đề rồi à?”

Loan Loan thấy Diệp Vĩnh Khang dần tỉnh lại mới thầm thở phào nhẹ nhõm, đập nhẹ một cái vào người Diệp Vĩnh Khang, trừng mắt mắng.

Diệp Vĩnh Khang ngơ ngác, cười khổ nói: “Tôi nói này chị hai, dây thần kinh nào của cô bị lệch nữa à, lúc nãy tôi mạo hiểm mạng sống để cứu cô đấy”.

“Anh còn biết mình mạo hiểm mạng sống à?”

Loan Loan trợn mắt nói: “Quan hệ của tôi và anh tốt lắm sao? Anh mạo hiểm mạng sống vì một người mấy quen mấy ngày?”

Lúc đó nếu anh mặc kệ tôi thì hiển nhiên lão quái Xích Viêm đó không phải là đối thủ của anh, nhưng anh thì hay rồi, vì một người mới quen được vài ngày mà suýt nữa mất mạng”.

“Anh nói xem có phải đầu óc anh có vấn đề gì không?”

Diệp Vĩnh Khang bất đắc dĩ nói: “Nhưng đừng quên trước khi tìm được thất phẩm linh châu, cô còn một thân phận nữa là bạn gái tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn bạn gái mình chết mà mặc kệ thế chứ”.

“Anh…”

Loan Loan siết chặt nắm đấm, bày ra bộ dạng bất chấp lý lẽ, nhưng vành mắt đã không kiềm chế được đỏ ửng.

Mặc dù cô ta là Thánh nữ của giáo phái áo đỏ, từ nhỏ đã được mọi người ngưỡng mộ bao quanh, ai cũng chiều chuộng cô ta.

Nhưng cô ta cũng không ngốc, cô ta biết rõ những người chiều cô ta thành thói quen đó không phải thật lòng đối xử tốt với cô ta, mà là vì cô ta có thân phận thánh nữ, hơn nữa còn là con gái nuôi của giáo chủ giáo phái áo đỏ.

Cô ta chưa từng nghĩ trên thế giới này sẽ có một người liều mạng vì cô ta.

Hơn nữa người này còn là người cô ta vừa quen không lâu.

“Này, hỏi anh một chuyện”.

Loan Loan hỏi: “Nếu… tôi nói nếu nhé, lát nữa lão quái Xích Viên đuổi kịp, anh sẽ vì thế mà mất mạng, anh có hối hận vì đã cứu tôi không?”

“Cô nghĩ tôi là người thế nào đấy”.

Diệp Vĩnh Khang nghiêm túc nhìn đối phương: “Tất nhiên tôi sẽ hối hận rồi, mất mạng vì cô quả thật không đáng”.

Loan Loan sửng sốt, sau đó phản ứng lại mới đưa nắm đấm nói: “Anh nói lại lần nữa xem, tôi có anh thêm cơ hội sắp xếp lại từ ngữ, anh trả lời lại cho tôi”.
“Ha ha ha, dừng dừng, cơ thể tôi vẫn còn yếu đấy, vừa nãy đùa thôi, nếu tôi đã cứu cô thì chắc chắn cảm thấy cô đáng được thế, sao lại hối hận?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.