Diệp Vĩnh Khang giơ tay chỉ vào hướng dẫn chỉ đường trên màn hình: “Đừng nói với tôi một người có hiểu biết nông cạn với các sản phẩm điện tử lại không bị coi là đồ ngốc, là tìm được đường trên hướng dẫn chỉ đường trước”.
Thánh nữ Loan Loan cảm thấy lo lắng khi bị ánh mắt này của đối phương nhìn chằm chằm: “Anh đừng xem thường người khác, sao anh biết tôi không biết dùng chỉ dẫn chứ? Tôi nói cho anh biết tôi thông minh lắm đấy, dù không biết cũng học là biết thôi”.
“Hơn nữa, con đường này không tìm được trên chỉ dẫn…”
Đối phương nói đến đây, Diệp Vĩnh Khang lộ ra vẻ kỳ quái.
Thánh nữ Loan Loan cũng bỗng nhận ra hình như bản thân đã nói lỡ lời bèn mím môi nói: “Được rồi, không giấu anh nữa, tôi đã từng đi qua con đường này”.
“Hả?”
Diệp Vĩnh Khang chậm rãi dừng xe sang một bên, khẽ xoa cằm, tay còn lại để lên vô lăng chống đầu: “Thế thì tôi muốn nghe xem, cô định nói vòng vo thế nào đây”.
“Anh nghĩ ai cũng biết nói dối giống anh à”.
Thánh nữ Loan Loan tức giận trợn mắt nhìn tên này, sau đó hơi khó xử nói: “Tôi không cố ý muốn giấu anh, thật ra tôi đã đi đến núi Thanh Thành một lần vào mấy ngày trước”.
“Nói đúng hơn là đi đến chân núi Thanh Thành, còn chưa kịp lên núi thì vận may kém quá, gặp phải một đạo sĩ mũi trâu đang cưỡi một con bò lông đen, tay cầm một cây gậy tre, sau đó tôi lại quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/635222/chuong-1620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.