Gã béo Kim Cương La Hán nheo mắt cười nói: “Thứ muốn có được chia thành hai loại, một loại là tình nguyện đưa, loại còn lại là không tình nguyện đưa”.
“Tôi khá thích cách đầu tiên, vui vẻ thoải mái không đau khổ. Nhưng rất nhiều lúc đều gặp phải cách thức thứ hai”.
“Một người muốn, một người không đưa. Vậy thì chỉ đành cùng nhau thương lượng, anh nói xem có phải không?”
Nói xong gã béo Kim Cương La Hán mỉm cười, từ từ bước tới chỗ Sử Nam Bắc.
Bước chân của hắn rất chậm và nhẹ, không có một âm thanh nào cả.
Nhưng hắn giẫm ở chỗ nào đều để lại một dấu chân sâu hơn ba tấc, sỏi ở sân tập dưới chân hắn giống như đậu phụ, chỉ cần bị hắn giẫm lên sỏi đều sẽ bị nghiền nát hết.
Năng lực của Kim Cương La Hán sau khi đạt tới một cảnh giới nhất định, ngược lại càng lúc càng nhẹ bẫng.
Bước một bước lún sâu ba tấc như này mới chỉ là nhập môn của Kim Cương La Hán mà thôi.
“Để tôi nói chuyện với anh trước!”
Tần Phong hét lên, dấn đầu lao về phía gã béo mập Kim Cương La Hán.
Mặc dù cậu ta có thể nhỉn ra được hai người này là cao thủ hàng đầu, nhưng cậu ta vẫn muốn đi tới sờ mông hổ.
Trong trại huấn luyện, khái niệm tôn trọng kẻ mạnh đã ăn sâu vào xương tủy của mỗi người anh em Thiên Diệt.
Trong mắt họ không phân biệt thắng bại, chỉ cần kẻ địch càng mạnh, họ sẽ càng hưng phấn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/635179/chuong-1577.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.