Ví dụ, những người giống như bọn họ, nhìn thì có vẻ là có được tất cả mọi thứ, nhưng cái giá phải trả là mất đi một số quyền cơ bản nhất của con người.
Buồn, cũng là một loại quyền lợi, không phải ai cũng có thể buồn được.
Diệp Vĩnh Khang không về thẳng nhà hay đến công ty mà bắt taxi đến phòng tuần tra ngay khi vừa rời khỏi sân bay.
Lý Thanh Từ đang mặc đồng phục đứng chờ ở cổng, thấy Diệp Vĩnh Khang đến cũng không nói vòng vo nhiều lời, trực tiếp dẫn anh đến nhà xác.
“Sau nhiều lần phân tích của bác sĩ pháp y, cho đến giờ vẫn chưa thể đoán ra được hung thủ đã sử dụng vũ khí gì”.
Lý Thanh Từ chỉ vào vết thương chí mạng đã bị bác sĩ pháp y mổ xẻ lung tung, nói: “Da bị bầm tím, nhưng cơ thịt còn nguyên vẹn, tuy nhiên đốt sống bị ngoại lực làm vỡ nát”.
“Vết sẹo như này chưa từng thấy bao giờ, tôi đã tham khảo ý kiến của nhiều lãnh đạo trong lĩnh vực pháp y, nhưng vẫn không thể suy luận ra được hung thủ bị hành hung bởi vật dụng nào”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn kỹ vết sẹo, dùng ngón tay chạm nhẹ vào vết bầm tím sẫm trông giống như giọt nước loang ra.
Sau khi suy nghĩ một chút, lông mày của anh cau chặt lại.
Bây giờ anh đã có thể chắc chắn 100% rằng ông lão đã bị giết bởi một giọt rượu.
Và có thể giết người bằng một giọt nước chứng tỏ ở Giang Bắc lại xuất hiện thêm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/635156/chuong-1554.html