Chương trước
Chương sau


Một vài vết cồn rượu được tìm thấy ở mặt sau quần áo người chết mặc, nơi nó trùng với vị trí vết thương.

Theo giám định, vết rượu trên đó chính xác là của loại rượu trắng kém chất lượng do sạp hàng ăn đó bán.


Diệp Vĩnh Khang khẽ nhàng nhắm mắt lại, suy nghĩ một hồi, đột nhiên mở to mắt ra: "Giọt nước!"

Kiều Tử Huyên ở cạnh bên mơ hồ, bối rối hỏi: "Giọt nước gì?"

Diệp Vĩnh Khang khẽ thở dài, cười nói: "Không có gì, đột nhiên nghĩ tới một vài thứ”.

Vừa nói, vừa tiếp tục khởi động lái xe về phía trước, gọi cho Lý Thanh Từ: "Tôi đang trên đường đến sân bay, khoảng ngày mai ngày kia tôi sẽ trở về”.

"Vụ án này cô có thể điều tra, nhưng phải nhớ rằng nếu tìm được manh mối của hung thủ, nhất định không được xung đột trực diện với đối phương, chờ tôi trở lại rồi nói tiếp!"

Kiều Tử Huyên ở một bên hứng thú quay đầu lại nhìn Diệp Vĩnh Khang, chờ bên người bên kia cúp điện thoại, cô ta đùa giỡn nói: "Không ngờ anh còn biết phá án, vụ án gì vậy, có nói với tôi được không?"

"Sao được chứ? Đây đều là chuyện cơ mật, thuộc về thông tin nội bộ của chúng tôi, bắt buộc phải là người nhà mới được biết. Nhưng nếu cô thực sự muốn biết thì tôi cũng không ngại phát triển mối quan hệ gia đình bí mật với cô”.

Diệp Vĩnh Khang lộ ra vẻ nghiền ngẫm.

Kiều Tử Huyên tức giận trừng mắt nói: "Anh quang minh chính đại trêu đùa tôi như vậy, không sợ tôi nói cho Huyền Trúc biết sao?"

Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Nói thì cứ nói thôi, vợ tôi là một người phụ nữ hiện đại, chuyện ba thê bảy thiếp cũng chẳng là gì đối với cô ấy cả”.

"Nhưng có điều, một ngày nào đó cô vào nhà tôi rồi, cũng chỉ có thể làm vợ bé của tôi, đừng nghĩ tới việc đuổi vợ tôi đi để làm hoàng hậu nương nương”.

"Ồ? Thật sao? Vậy trước tiên anh phải làm hoàng thượng mới được”.

Kiều Tử Huyên mỉm cười đáp lại, cô ta không biết tại sao, nhưng cô ta không hề cảm thấy khó chịu với những lời nói khiêu khích của anh, thậm chí còn thấy khá thú vị.

"Nếu tôi thật sự làm hoàng thượng, vậy thì hậu cung ba ngàn mỹ nữ, lại càng không đến lượt cô, có điều đến lúc đó tôi có thể phong cho cô làm nha hoàn rửa chân”.

"Chết đi, tôi lại kém cỏi đến như thế sao?"

Hai người nói nói cười cười suốt dọc đường, không khí thoải mái mà hòa hợp, ngay cả Kiều Tử Huyên cũng không nhận ra được rằng đã từ rất lâu rồi cô ta không thoải mái cười lớn như thế này.

Đồng thời, cô ta cũng trở nên tò mò về Diệp Vĩnh Khang, luôn cảm thấy người đàn ông có vẻ ngoài bình thường này khá là xấu xa.

Nhìn thì như một tên cà lơ phất phơ không có nghề nghiệp đàng hoàng, nhưng trong lời nói và cử chỉ lại lộ ra một sự tự tin cùng khí chất tự nhiên vốn có.

Phải nói rằng anh ta ăn bám vợ của mình, nhưng lại có thể quản lý đâu ra đấy toàn bộ Cơ sở Điện ảnh và Truyền hình Huyền Trúc, ung dung thản nhiên cũng có thể quay được một bộ phim vô cùng xuất sắc.

Còn có chuyện Lâm Đông lần trước, Kiều Tử Huyên không ngờ rằng Diệp Vĩnh Khang lại dám đè Lâm Đông xuống đất đánh hắn một trận ra trò trước mặt nhiều người như vậy.

Hơn nữa sau khi gây ra chuyện lớn như vậy, anh lại ra vẻ như không có gì.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.