Chương trước
Chương sau
Cô ta thực sự không thể hiểu nổi, trên đời này sao lại có người ngu xuẩn như vậy?

"Nói xong chưa?"

Chờ Tiểu Mã nói xong, Kiều Tử Huyên mới thản nhiên nói: "Nếu anh đã nói xong, vậy tôi cũng nói hai câu”.


"Mã Chí Khôn, anh nghe rõ cho tôi, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, lần này, tôi cho anh cơ hội cuối cùng”.

"Nếu có lần sau, hậu quả tự mình gánh lấy”.

"Sau này, tôi không muốn xuất hiện bất cứ sai sót nào, anh cứ ở trong trường quay tập trung quay xong bộ phim này cho tôi!"

"Nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng, nếu anh lại dám khiêu chiến giới hạn của tôi, tôi nhất định sẽ khiến cho anh đến cả cơ hội hối hận cũng không có!"

Khi Kiều Tử Huyên nói những lời này, giọng điệu của cô ta vô cùng bình tĩnh.

Nhưng Tiểu Mã nghe xong không nhịn được mà rùng mình, hắn có thể cảm nhận được cảm giác ớn lạnh từ trong lời của Kiều Tử Huyên.

Đồng thời, hắn cũng cảm thấy lần này Kiều Tử Huyên thực sự nổi giận rồi.

"Xin lỗi sếp Kiều, tôi đảm bảo sẽ không gây ra rắc rối nữa, sau này tôi nhất định sẽ chuyên tâm quay phim”.

"Hơn nữa cô đừng lo lắng, cho dù bên đó có làm gì thì điều quan trọng nhất vẫn là doanh thu phòng vé và danh tiếng”.

"Đến ngày ra rạp, với danh tiếng của tôi và phương thức quảng bá mạnh mẽ của công ty, nhất định khiến bọn chúng thua tơi tả, đến lúc ấy nợ cũ hận mới tính luôn một thể!"

Tiểu Mã vội vàng bày tỏ lòng trung thành của mình với Kiều Tử Huyên, thực tâm hắn là một kẻ nhát gan yếu đuối, khi Kiều Tử Huyên thực sự tức giận, hắn sẽ lập tức biến thành một con cun cút nhát gan.

Chuyện này tạm thời gác lại, thời gian tiếp theo, bên Tiểu Mã cũng tạm nguôi ngọn lửa giận, hai công ty tiếp tục quay phim mới của mình.

Ba ngày sau, Diệp Vĩnh Khang xin nghỉ phép, không tới công ty, mà mới sáng sớm đã ngồi trước máy vi tính ở phòng làm việc.

Ba ngày trước, người đàn ông bí ẩn tên Tiểu Bạch Long nói rằng ba hôm sau anh ta sẽ gửi cho Diệp Vĩnh Khang một thông báo.

Và hôm nay chính là ngày đã định.

Sở dĩ Diệp Vĩnh Khang quan tâm đến chuyện này, trước hết là vì thể chất cuồng thú quý hiếm của Địa Tàng.

Mà lúc này, Tiểu Bạch Long dường như là người duy nhất biết tung tích của thất phẩm linh châu, vì vậy Diệp Vĩnh Khang nhất định phải coi trọng.

Một lý do khác là Diệp Vĩnh Khang luôn cảm thấy người tên Tiểu Bạch Long này không phải là người đơn giản, anh vô cùng muốn biết rốt cuộc anh ta là ai.

Diệp Vĩnh Khang đợi từ sáng cho đến hơn ba giờ chiều, biểu tượng tin nhắn chợt lóe lên.

Tiểu Bạch Long gửi tin nhắn đến thật!

"Hai giờ sáng ngày mai, ngoại ô phía Tây Giang Bắc, sẽ có một chiếc tàu du lịch cắm cờ màu xanh xen lẫn màu tím đi qua. Trên tàu có một người đàn ông đeo chày kim cương, tìm hắn rồi trừ khử luôn!"

Sau khi gửi xong thông báo này, Tiểu Bạch Long lại không có động tĩnh gì.

Diệp Vĩnh Khang cau mày trầm tư, tuy rằng đối với anh giết người không phải là chuyện gì lạ lùng.

Nhưng Diệp Vĩnh Khang cũng tuyệt đối không lạm sát người vô tội.
Tiểu Bạch Long lại không nói rõ lai lịch của mục tiêu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.