Chương trước
Chương sau
Nhưng cô ta lại tỏ ra vô cùng lịch sự, dựa vào điểm này thôi đã khiến cho Hạ Thiên Minh nhìn cô ta bằng con mắt khác.

Mà Kiều Tử Huyên cũng dựa vào điểm này để tạo ra cho mình một mạng lưới quan hệ rộng rãi, từ quan chức, quý tộc hay là tam giáo cửu lưu, dường như thâm nhập vào hầu hết tầng lớp.

Diệp Vĩnh Khang ngồi ở bên cạnh không khỏi ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Kiều Tử Huyên, trong lòng thầm nghĩ người phụ nữ này thật không đơn giản.


“Ha ha, cô Kiều khách sáo rồi, sau này chúng ta nói chuyện nhiều hơn nhé. Tôi còn phải nhờ cô Kiều giúp chúng tôi quảng bá thêm văn hóa địa phương ở Giang Bắc nữa đấy”.

Hạ Thiên Minh mỉm cười rạng rỡ, chuyện vừa rồi với Tiểu Mã cũng coi như bỏ qua.

“Anh Diệp, anh có muốn nói gì về chuyện này không?”

Giọng điệu Hạ Thiên Minh khi nói chuyện với Diệp Vĩnh Khang lập tức trở nên nghiêm túc.

Phải nói rằng hành động này của Kiều Tử Huyên rất thông minh, bất giác khiến cho Hạ Thiên Minh đứng về phe mình từ lúc nào.

Nhưng may thay lần này Diệp Vĩnh Khang đã chuẩn bị kỹ càng, không sợ bất kỳ sóng gió nào, trả lời: “Rất xin lỗi, từ đầu đến cuối chúng tôi vẫn không biết rằng chúng tôi có liên quan đến việc đạo nhái”.

“Bộ phim vừa phát khá sáng tạo và hài hước. Tôi phải khâm phục sự tài tình của nhà sản xuất khi làm nên một bộ phim kinh điển như vậy”.

“Chỉ là công ty phim ảnh Kiều Tuyên cũng coi trọng công ty chúng tôi quá rồi, công ty nhỏ giống chúng tôi, với một bộ phim chất lượng cao như vậy thì khả năng đạo nhái cũng không có”.

Nói xong, Diệp Vĩnh Khang lấy một chiếc USB từ trong người ra: “Đây là nửa đầu bộ phim chúng tôi đang quay, nửa sau vẫn chưa quay xong, mời mọi người xem giúp, xem xem rốt cuộc có đạo nhái ở đâu không?”

Khi Tiểu Mã nghe thấy vậy định sửng cồ lên nhưng đột nhiên nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Kiều Tử Huyên, hắn chỉ đành thôi.

Bởi vì bộ phim này vẫn chưa chiếu vì vậy không thể phát công khai được, đám người Hạ Thiên Minh chỉ có thể sang một căn phòng đặc biệt khác để xem.

Nhân lúc đám người Hạ Thiên Minh rời đi, Tiểu Mã nhìn Diệp Vĩnh Khang đắc ý nói: “Diệp Vĩnh Khang, nhìn không ra đấy, anh không những giỏi ăn bám mà lại còn là một kẻ thích ăn cắp, ha ha ha, ăn cắp sướng tay lắm hả!”

Diệp Vĩnh Khang thản nhiên cười đáp: “Cảm ơn đã khen, nhưng cậu cũng không đơn giản. Trước đây tôi nghĩ cậu chỉ là một tên ngốc, không ngờ rằng cậu thật sự có thể quay ra được thứ này, đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt đấy”.

“Trong lòng tôi, địa vị bây giờ của cậu đã từ một tên ngốc biến thành một thằng ngu rồi đấy, chúc mừng nhé”.

“Đụ mẹ anh nói lại lần nữa xem nào!”

Tiểu Mã nghe thấy vậy lập tức sửng cồ lên, đứng bật dậy như thể hắn muốn lao tới và nuốt chửng Diệp Vĩnh Khang ngay lập tức.

“Sao thế, lần trước vẫn chưa đánh đủ hả?”

Diệp Vĩnh Khang vui đùa nói, hoàn toàn không coi đối phương ra gì.

“Anh…”

Tiểu Mã đột nhiên nhớ ra mình không phải đối thủ của người này, chỉ đành hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang, như thể muốn cào vào mặt anh vậy.

Tuy nhiên Kiều Tử Huyên ở bên cạnh đột nhiên lại cảm thấy không đúng lắm, đối với chuyện ăn cắp nghiêm trọng như vậy nhưng sao đối phương lại tỏ ra bình thản như không thế?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.