Chương trước
Chương sau
Khi đó Diệp Vĩnh Khang có thể tổ chức lại mô hình của thế giới ngầm, đạt được mục tiêu cuối cùng của mình.

Vì vậy, Diệp Vĩnh Khang sẽ không bao giờ từ bỏ chuyện này một cách dễ dàng.


Nếu như có thể khẳng định được, thất phẩm linh châu thật sự có ở Tàng Địa Phật Quốc thì Diệp Vĩnh Khang dù phải mạo hiểm cả tính mạng cũng sẽ không ngại đi tới đó một chuyến.

Điện Long Thần từ lúc chưa có gì đến bây giờ, từ yếu đến mạnh, mỗi bước đi đều có thể miêu tả là chấn động, trải qua vô số gian khổ sinh tử mới có được quy mô như ngày hôm nay.

Cho nên Diệp Vĩnh Khang hiểu rõ một đạo lý, cơ hội càng quý giá thì sẽ phải đối mặt với nguy hiểm càng đáng sợ.

Hai vế bổ sung cho nhau, trên con đường đi tới đỉnh cao không có ai có thể thuận buồm xuôi gió, con thường suôn sẻ chỉ là con đường cho những kẻ hèn nhát và tầm thường lựa chọn.

Về phần Diệp Vĩnh Khang, anh hoàn toàn không có sự lựa chọn thứ hai. Nếu như anh chọn tầm thường đồng nghĩa với sự hủy diệt và cái chết!

Chỉ là Tàng Địa Phật Quốc này mang một màu sắc huyền bí mãnh liệt, và giáo hoàng áo đỏ tọa lạc trên vùng đất huyền bí đó lại càng huyền bí thêm huyền bí.

Và viên thất phẩm linh châu đó mới chỉ là trong tin đồn, Diệp Vĩnh Khang không có chút manh mối gì về nó, cho dù hùng hổ xông tới Tàng Địa Phật Quốc thì cũng không có tác dụng gì.

“Chồng ơi, anh về rồi à, sao không nói với em một tiếng”.

Lúc này, Hạ Huyền Trúc cũng đã tan sở quay về, nhìn thấy đèn trong phòng làm việc đã bật sáng, cô liền đẩy cửa bước vào.

“Một mình trốn trong phòng làm việc làm gì thế, có phải lại lén lút xem phim người lớn không, anh đúng là xấu quá đi!”

Hạ Huyền Trúc duỗi tay ôm cổ Diệp Vĩnh Khang từ phía sau, ánh mắt vô thức nhìn vào màn hình.

“Tàng Địa Phật Quốc? Thất phẩm linh châu? Chồng à, anh cũng thích tiểu thuyết giả tưởng sao?”

Sau khi nhìn nội dung trên bài đăng, Hạ Huyền Trúc mặc nhiên coi đó là phần mở đầu của một cuốn tiểu thuyết giả tưởng.

Khi nhìn ngày tháng đăng bài, Hạ Huyền Trúc đột nhiên khó hiểu hỏi: “Hả? Bài đăng từ hai mươi năm trước?”

“Khi đó mạng Internet mới nổi lên mà, lẽ nào khi đó đã có tiểu thuyết trên mạng rồi sao?”

“Nhưng mà em nhớ cuốn tiểu thuyết sớm nhất trên mạng được viết cách đây hơn mười năm bởi một anh chàng siêu đẹp trai có bút danh là Lục Nguyệt Thiên mà”.

“Để em hỏi thử tác giả này xem, nói không chừng anh ấy thực sự là người khởi xướng của tiểu thuyết mạng đấy”.

Hạ Huyền Trúc vừa nói vừa lấy con chuột từ tay của Diệp Vĩnh Khang, gõ comment đầu tiên dưới mục bài đăng này sau hai mươi năm: Xin chào, xin hỏi là vị tác giả nào vậy? Không ngờ rằng từ hai mươi năm trước anh đã bắt đầu viết tiểu thuyết mạng rồi, nhưng tại sao anh chỉ viết mỗi phần đầu thôi vậy?

Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười: “Người ta viết bài đăng này hai mươi năm trước rồi, có khi bản thân người ấy quên rồi cũng nên, em còn hi vọng người ta rep em sao?”
“Không chắc đâu”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.