Chương trước
Chương sau
“Nhưng thứ này vẫn đang trong giai đoạn đầu của thể chất cuồng thú. Theo lý thuyết, hoàn toàn không được phép kích phát trạng thái cuồng hóa”.

“Chính là nói, thể lực của thứ này còn lâu mới chống đỡ được trạng thái cuồng hóa của nó”.

“Vì vậy có thể hiểu rằng trạng thái cuồng hóa sẽ phải trả giá bằng chính cuộc sống của mình trước”.


“Nói một cách đơn giản, cho dù khi tỉnh lại cũng không sống được bao lâu”.

Diệp Vĩnh Khang nhíu chặt mày: “Không còn cách nào khác sao?”

Sử Nam Bắc vuốt cằm suy tư một lúc rồi nói: “Có một cách, đó là trước tiên phải trấn áp nhân tố cuồng thú trong cơ thể nó, và để nhân tố cuồng thú trong người nó quay về trạng thái mới chớm nở”.

“Bằng cách này, trạng thái cuồng hóa sẽ tự động tiêu tan, nhưng thể chất cuồng thú của nó cũng sẽ tự động biến mất. Nếu muốn khôi phục trở lại, lại phải kích hoạt nhân tố cuồng thú đã bị trấn áp trở lại trạng thái mới chớm nở”.

“Nhưng xác suất này gần như rất nhỏ, cần phải thời cơ cực tốt thì mới được. Nếu không thể kích hoạt, nó sẽ chỉ là một người bình thường có thể chất cao hơn người thường một chút thôi”.

Diệp Vĩnh Khang nghe xong nói: “Vậy còn chần chờ gì nữa, mau lên. Đây là thể chất cuồng thú đấy, dù xác suất nhỏ đến đâu cũng còn hơn là không có”.

Sử Nam Bắc nghe xong cười khổ nói: “Đại ca, nếu chuyện này đơn giản như vậy thì tôi còn dông dài như vậy làm gì?”

“Ngay cả khi đó là nhân tố biến thể thường, rất khó để đẩy nó trở lại trạng thái ở trong trứng nước”.

“Chưa kể đây là nhân tố cuồng thú hung tợn nhất trong thể chất đột biến. Muốn trấn áp nó quay về trạng thái mới chớm nở không hề dễ dàng chút nào”.

Diệp Vĩnh Khang cau mày nói: “Cần điều kiện gì?”

Sử Nam Bắc thở dài: “Không cần nhiều điều kiện, chỉ một cái thôi. Nhân tố cuồng thú thuộc loại nhân tố biến dị mạnh mẽ nhất”.

“Vì vậy muốn trấn áp thì phải dùng những thứ mềm mại nhất, cả thế giới này, e rằng chỉ có thất phẩm linh châu trong truyền thuyết mới làm được”.

“Chỉ là thất phẩm linh châu này gặp thì được mà lấy thì khó. Nghe nói Giáo Hoàng áo đỏ ở Tàng Địa Phật Quốc có một viên trong tay, không biết có phải thật không. Dù sao đây cũng là tin tức duy nhất về thất phẩm linh châu cho đến nay, cụ thể như thế nào thì không ai có thể nói chính xác được”.

“Giáo hoàng áo đỏ?”

Khi Diệp Vĩnh Khang nghe được bốn từ này, vẻ mặt chợt trở nên nghiêm trọng.

Lúc trước khi còn ở thế giới ngầm, anh đã từng nghe nói đến Giáo Hoàng áo đỏ ở Địa Tàng Phật Quốc, đây là một tổ chức bí ẩn nằm giữa thế giới ngầm và thế giới người thường, mang đậm màu sắc tín ngưỡng.

Có tin đồn rằng những cao thủ nhiều vô số, tứ đại Hộ Pháp, thất đại Kim Cương, tất cả đều sở hữu những kỹ năng độc nhất vô nhị và lòng can đảm vô cùng.

Còn đối với vị Giáo Hoàng áo đỏ, còn thêm được một lớp thần thoại.

Nghe đồn căn cơ tu luyện của người này đã đột phá đỉnh phong, đạt tới cảnh giới vô cùng gần với Thần, sức chiến đấu kinh thiên động địa, hủy diệt đất trời.

Chỉ là môn phái áo đỏ này luôn sống độc lập với thế giới và rất ít khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên rất ít người hiểu rõ về bọn họ.

“Bây giờ tạm gác lại chuyện này đã, cậu trông chừng nó cho kỹ, không được rò rỉ tin tức về chuyện này. Ngoài cậu ra, bảo gồm cả học viện Thiên Diệt, tuyệt đối không được tiết lộ nửa lời với bất kỳ ai”.
Sau một hồi cân nhắc, Diệp Vĩnh Khang nói với Sử Nam Bắc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.