Lúc này Lâm Quốc Thư hoàn toàn không biết phải nói gì, giống như một con động vật nhỏ đáng thương đang chờ đợi sự kết án của dã thú.
“Yên tâm đi, đó không phải là lỗi của ông, Lâm Sư Hổ đã phải trả giá cho sự thiếu hiểu biết và liều lĩnh của mình”.
Diệp Vĩnh Khang vỗ nhẹ vào vai Lâm Quốc Thư, ôn tồn nói: “Việc này đối với ông là một chuyện tốt, sau này toàn bộ nhà họ Lâm, không ai có thể ngáng chân ông được nữa”.
“Chuyện ngày hôm nay tôi có thể không tiếp tục truy cứu, nhưng ông phải nhớ kỹ, thứ nhất, sau này nếu như còn dám làm chuyện xấu, tôi có thể đảm bảo rằng ông sẽ không bao giờ có cơ hội quỳ xuống cầu xin lòng thương xót nữa!”
Lâm Quốc Thư toát mồ hôi lạnh: “Cậu Diệp yên tâm, tôi nhớ kỹ rồi, sau này nhất định sẽ không làm sai chuyện gì nữa”.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Thứ hai, chuyện hôm nay xảy ra ở đây, tôi hi vọng ông không tiết lộ ra bên ngoài dù chỉ là nửa từ”.
“Cho dù là Lâm Sư Hổ hay Lâm Đông, nguyên nhân cái chết của họ, tôi tin rằng ông có thể tự mình xử lý được”.
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn Địa Tàng đang nằm trên mặt đất đã ngưng động đậy, nhẹ giọng nói: “Còn Địa Tàng, tôi không hi vọng ai đó biết đến sự tồn tại của nó, càng không muốn ai biết tung tích của nó”.
“Vâng, cậu Diệp, cậu yên tâm. Tôi biết nên xử lý thế nào”.
Lâm Quốc Thư vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/635046/chuong-1444.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.