Ngay cả tiểu thuyết giả tưởng cũng không dám viết như thế này!
Tuy nhiên, xuất phát từ bản năng của một thương nhân, Lâm Quốc Thư vẫn có ý định nhẫn nhịn đựng thêm ba phút nữa.
"Được, vậy tôi sẽ chờ thêm ba phút nữa”.
Lâm Quốc Thư nắm chặt tay, âm trầm nói: "Nhưng cậu nghe cho kỹ đây, nếu trong ba phút nữa không có động tĩnh gì, tôi sẽ cho cậu biết là thế nào là địa ngục nhân gian!"
"Ha ha, lời thoại này hay đấy, ghi lại, sau này lúc tôi dọa người khác cũng sẽ nói như vậy”.
Diệp Vĩnh Khang cười nói, Thiên Diệp Nhi và Tần Đại Dạ bên cạnh cũng mang vẻ mặt đùa cợt.
Biểu hiện của cả ba khiến Lâm Quốc Thư đột nhiên cảm thấy trong lòng rất bất an, cảm thấy như sắp có chuyện xảy ra.
Ba người này khi mới bước vào đã tạo cảm giác họ là những người bình thường không thể bình thường hơn.
Nhưng sau khi trò chuyện vài câu, Lâm Quốc Thư càng cảm thấy ba người bọn họ không đơn giản như vậy.
Vẻ mặt của họ từ đầu đến cuối đều rất thoải mái, trên người toát ra một loại khí chất siêu phàm thoát tục.
Đặc biệt là ánh mắt của bọn họ, lúc nhìn ông ta, có một loại khinh thường giống khi thú dữ nhìn sâu bọ.
Có vẻ như đây mới là sân nhà của bọn họ, ông ta lại cảm thấy mình như một con mồi bị rơi vào vòng vây trùng điệp.
"Gia chủ, không hay rồi!"
Ngay lúc Lâm Quốc Thư còn đang ngây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/635030/chuong-1428.html