Chương trước
Chương sau
Dưới tình thế cấp bách Hoàng Đào nói năng cũng ấp a ấp úng, sau một hồi lắp bắp, cuối cùng ông ta mới có thể nói rõ ràng: "Anh Diệp, đây là Lâm Đông, người rất có ảnh hưởng trong làng giải trí”.

"Ồ, hắn chính là Lâm Đông, chẳng trách trông hắn quen như vậy”.

Diệp Vĩnh Khang cười nhạt, cuối cùng cũng hiểu tại sao vừa rồi Hoàng Đào lại bấm bụng chịu đựng đám người này.


Mặc dù bình thường Diệp Vĩnh Khang không quan tâm đến mấy người được gọi là ngôi sao này, nhưng có một vài ngôi sao vô cùng nổi tiếng, nơi nào cũng thấy quảng cáo, thì không thể không biết được.

Chàng trai trẻ tên Lâm Đông này hai năm gần đây quả thực rất nổi tiếng, trước đây thì có Lưu Tử Phong là ngôi sao nhiều người hâm mộ nhất.

Sau này, Lưu Tử Phong xảy ra chuyện, Lâm Đông cũng nghiễm nhiên trở thành ông hoàng của làng giải trí, thậm chí còn được yêu thích hơn cả Lưu Tử Phong trước kia.

"Bây giờ anh biết chúng tôi là ai rồi chứ!"

Người phụ nữ trung niên đứng vụt lên, chỉ vào mũi Diệp Vĩnh Khang mắng: "Loại có mắt như mù, đến cả anh Đông cũng không nhận ra. Tôi là quản lý của anh Đông, cậu tự mình cân nhắc xem đánh tôi rồi phải chịu hậu quả như thế nào!"

"Đồ khốn kiếp, để tôi nói cho cậu biết, cậu gây ra chuyện lớn rồi. Chuyện này hôm nay cậu không có một lời giải thích, loại người như cậu không thể gánh được hậu quả đâu!"

Nhìn thấy mụ già điên trước mặt, Diệp Vĩnh Khang chỉ cảm thấy vô cùng nực cười, thầm nghĩ mấy bây giờ sao có thể có nhiều người thiểu năng như vậy.

Diệp Vĩnh Khang thậm chí không thèm phí lời với bà ta, đưa mắt nhìn Lâm Đông, thờ ơ nói: "Cậu Lâm, một ngôi sao nổi tiếng như cậu có thể đến chỗ này thật sự là vinh dự của chúng tôi”.

"Chỉ có điều, cơ sở điện ảnh và truyền hình của chúng tôi trong thời gian này không mở cửa cho công chúng tham quan. Ngoại trừ nhân viên, người dọn dẹp ra không ai được phép vào, cho nên hôm nay tôi chỉ có thể nói xin lỗi”.

Diệp Vĩnh Khang nói lời này rất khách sáo, không phải vì sợ đối phương, mà là bởi vì dù sao bây giờ Hạ Huyền Trúc cũng đã tiến quân vào làng giải trí, chỉ cần đối phương không làm quá, thì không nhất thiết chuyện bé xé ra to.

"Này, đồ khốn kiếp, sao cậu lại ăn nói với anh Đông kiểu vậy, thì ra hôm nay cậu không muốn...”

Người phụ nữ trung niên vừa định nổi giận, Lâm Đông lại đột nhiên giơ tay lên, nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, nhàn nhạt nói: "Nếu hôm nay tôi nhất định phải vào thì sao?"

Trên mặt vẫn nở nụ cười, Diệp Vĩnh Khang đáp lại: "Xin lỗi, thực sự là không được”.

Lâm Đông cười nhạo, lướt qua Diệp Vĩnh Khang đi thẳng tới cổng cơ sở điện ảnh và truyền hình, không quay đầu mà bỏ lại một câu: "Để tôi xem xem hôm nay ai có thể ngăn cản tôi”.

Hoàng Đào và một vài nhân viên bảo vệ đang định bước tới để ngăn nghe lời này liền dừng lại.

Bây giờ Lâm Đông là ngôi sao nổi tiếng nhất trong nước, nếu tùy tiện giơ tay chặn lại, lỡ làm xước chút da của hắn thì sẽ gặp rắc rối lớn.

Thấy không có người nào dám xông tới, trên mặt Lâm Đông lộ vẻ vô cùng kiêu căng và khinh thường, trong mắt hắn, những người này không khác gì một đám bọ chét.

"Cậu Lâm!"

Lúc này, giọng nói Diệp Vĩnh Khang đột nhiên từ phía sau truyền đến: "Vừa rồi tôi đã nói, cơ sở tạm thời đóng cửa không cho người ngoài vào”.

Lâm Đông dừng bước lại, cười khẩy không quay đầu: "Nếu như tôi nhất quyết đi vào thì sao?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.