Chương trước
Chương sau
“Anh em ruột? Ha ha ha!”

Tần Phong dường như nghe được câu chuyện hài hước nhất trên đời: “Hay cho câu anh em ruột, nếu bà không nói, suýt chút nữa là tôi quên mất là tôi còn có một đứa em trai đấy, ha ha ha ha!”

Bụp!


Nói xong, Tần Phong đột nhiên giơ chân lên đá mạnh một cái vào người Tần Hạo khiến hắn bay ra.

Cơ thể Tần Hạo bay ra bảy tám mét, sau đó đập mạnh xuống đất, đang định giãy giụa đứng dậy, đột nhiên phun ra một ngụm máu lớn từ trong miệng!

Tần Phong không dừng lại ở đó, cậu ta bước lên trước, giẫm lên lưng Tần Hạo, trịnh trọng nói: “Tần Hạo, hôm nay, mày phải trả giá cho những gì mình đã làm!”

“Phong Nhi, đừng mà Phong Nhi, nó là em ruột của cháu mà, cháu cứ trút giận lên bà là được rồi, đừng làm hại Hạo Nhi mà!”

Lão phu nhân quỳ phịch xuống đất, nước mắt nước mũi ròng ròng cầu xin Tần Phong thương xót.

“Bà già chết tiệt, câm miệng cho tôi, chuyện này bà cũng không thoát được đâu, hôm nay mỗi một người nhà họ Tần đều phải chết hết cho tôi!”

Trong đầu Tần Phong lúc này chỉ toàn là cảnh quá khứ đau thương, những thứ tình cảm giả dối này hoàn toàn không thể khiến cậu ta động lòng một chút nào, thậm chí còn khiến cậu ta cảm thấy buồn nôn!

“Anh, em sai rồi, cầu xin anh cho em một cơ hội đi anh, em thật sự biết sai rồi!”

Trước sự uy hiếp của cái chết, Tần Hạo đã hoàn toàn chùn bước, bò trên mặt đất cầu xin lòng thương xót.

“Cậu cả, xin cậu giơ cao đánh khẽ, chúng tôi đều biết sai rồi!”

Lúc này, những người còn lại của nhà họ Tần cũng lần lượt quỳ xuống.

“Cậu cả, cậu còn nhớ tôi không? Tôi bế cậu từ nhỏ đến lớn đấy!”

Một quản gia già quỳ trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết: “Tôi biết rằng trong lòng cậu thấy rất ấm ức, nhưng trong lòng chúng tôi cũng không dễ chịu chút nào”.

“Dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta vẫn luôn là người một nhà, nếu đã là người một nhà, không có gì là không thể cho qua được cả”.

“Bây giờ toàn bộ nhà họ Tần đều đã quỳ xuống trước mặt cháu rồi, sau này chúng ta vẫn là người một nhà, cháu vẫn là cậu cả của nhà họ Tần”.

Tần Hạo bị giẫm trên mặt đất cũng vội vàng nói: “Anh, em thật sự sai rồi, cầu xin anh hãy cho em một cơ hội”.

“Vị trí gia chủ em không cần nữa, em trả lại cho anh. Sau này em nhất định sẽ dùng những hành động thiết thực nhất để bù đắp lỗi lầm, anh, em thật sự biết sai rồi”.

Thấy người nhà họ Tần khóc thành một đống, Tần Phong đột nhiên tỏ ra có chút do dự.

Mặc dù cậu ta hận nhà họ Tần, nhưng những người đang quỳ trên đất này trước đây đều từng là người thân của cậu ta.

Trong lúc Tần Phong đang do dự, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng xe động cơ, kèm theo giọng điệu kéo dài: “Tổng chỉ huy Thiên Long Vệ, tướng quân Vương Huyền Sách đến!”

Xoẹt!
Nghe được ba từ Vương Huyền Sách, toàn bộ trang viên nhà họ Tần sửng sốt, tất cả mọi người thoáng chốc như bị trúng tà.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.