Chương trước
Chương sau
Tuy nhiên, chính hai người với vẻ mặt chân chất lương thiện này lại có thể khiến cho mấy tên dã thú trong trại huấn luyện khiếp sợ, lúc này lại cúi đầu đỏ mặt, đối mặt với những cửa hàng thời trang xa xỉ và ánh mắt của những người xung quanh, bọn họ cảm thấy mỗi một ánh nhìn đều là một lần tội lỗi.

“Chúng ta làm như vậy không phải là cách hay, cứ cúi gằm đầu như vậy thì nhìn thấy gì chứ”.

Vương Phú Quý đỏ mặt tía tai, cúi đầu lo lắng đến mức đổ mồ hôi.


“Vậy anh ngẩng đầu lên xem đi”

Lý Xuyên Trụ cũng sốt ruột lắm rồi.

“Thế sao chú không xem đi?”

“Haiz, hay là như này, chúng ta chơi oẳn tù xì, ai thua thì phải ngẩng đầu lên xem”.

“Được”.

“Oẳn tù xì ra cái gì ra cái này!”

“Ha ha, anh thắng rồi, chú mau ngẩng đầu lên xem đi!”

Vương Phú Quý thở phào nhẹ nhõm nhìn bàn tay ra kéo của mình.

Lý Xuyên Trụ nghiến răng chịu đựng một hồi, sau đó mới thu hết can đảm mạnh mẽ ngẩng đầu lên!

“Này, phía trước có một cửa hàng, trông có vẻ rất cao cấp”.

Lý Xuyên Trụ đúng là may mắn, vừa nhìn lên đã thấy một cửa hàng được trang trí rất sang trọng.

“Thương hiệu gì?”

Vương Phú Quý vẫn cúi gằm đầu.

“Không biết, viết bằng phiên âm, này, anh cũng ngẩng lên xem đi. Trước đây không phải anh học phiên âm sao, trong hai người chúng ta anh được coi là có văn hóa một tí”.

Lý Xuyên Trụ hoàn toàn mù chữ, sau này khi đến trại huấn luyện biết thêm được kha khá chữ, nhưng chưa từng học phiên âm.

Vương Phú Quý được khen có văn hóa, trong lòng cũng cảm thấy tự tin hơn một chút, thu hết can đảm nhìn lên, lập tức hối hận: “Thương hiệu này không phải cao cấp”.

Lý Xuyên Trụ kinh ngạc nói: “Hả? Làm sao thế được? Anh xem trông cứ như là cung điện, sao lại không cao cấp được?”

Vương Phú Quý khẽ lắc đầu, chỉ vào hai chữ ‘LV’ trên cửa hàng, nghiêm túc nói: “Hai chữ này tôi biết, nghĩa là con lừa, thương hiệu cao cấp làm sao có thể lấy tên động vật được chứ?”

“Nói cũng đúng, haiz, xem ra người thành phố cũng không có văn hóa lắm. Cửa hàng lớn như vậy mà lại lấy tên động vật để đặt, hay là chúng ta cứ vào xem xem?”

Lý Xuyên Trụ cũng cảm thấy tiếc nuối vì cái tên quê một cục này.

Có thể do cái thương hiệu có tên con lừa này vô cùng quê mùa nên hai người họ không thận trọng như vừa nãy nữa, sau khi bước vào trong cửa hàng, họ bắt đầu nhìn ngắm tất cả các sản phầm xa xỉ xung quanh.

“Này này, hai người làm gì thế?”

Lúc này, một nữ nhân viên bán hàng vội vàng đi tới, bịt mũi nói: “Mau ra ngoài, ai cho hai người vào đây?”

“Xin chào, là anh Diệp bảo chúng tôi tới”.
Vương Phú Quý lịch sự đáp.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.