Chương trước
Chương sau
Yên Vĩ Điệp lạnh lùng nói, đây đã không phải là lần đầu tiên Tần Phong trêu chọc cô ấy.

“Sao nào, em là bạn gái anh, thuê phòng với anh không phải là chuyện bình thường sao?”

Tần Phong mặt dày không biết xấu hổ nói.

“Tôi đồng ý làm bạn gái anh lúc nào, anh cứ nằm mơ đi”.


Yên Vĩ Điệp nghiến răng nghiến lợi nói.

“Anh không dám, dù sao cả đời này của anh cũng đã xác định là em rồi, anh nói em là bạn gái anh thì em chính là bạn gái của anh”.

Da mặt Tần Phong còn dày hơn cả tường thành.

“Anh… tôi lười cãi với anh!”

Yên Vĩ Điệp đâu phải là đối thủ của Tần Phong trong việc đấu võ mồm, cách tốt nhất để đối phó với người mặt dày như vậy là mặc kệ.

“Được rồi, chuyện kỳ nghỉ để sau hẵng nói. Tần Phong, cậu đến văn phòng với tôi”.

Diệp Vĩnh Khang vẫy tay với Tần Phong.

Hai người đi đến văn phòng, Tần Phong cũng không khách sáo, không cần chào hỏi gì đã vô tư ngồi xuống sofa, bắt chéo hai chân lại cười nói: “Anh Diệp, anh gọi một mình tôi đến có phải có chuyện tốt gì muốn thông báo không?”

Ngón trỏ Diệp Vĩnh Khang gõ trên bàn như đang do dự điều gì.

“Anh Diệp, có chuyện gì sao?”

Tần Phong thấy vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang hơi không đúng, vội thu lại dáng vẻ bỡn cợt vừa rồi.

Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu lên lấy một tờ báo gấp trên người ra rồi đặt lên bàn, thở dài nói: “Tôi có thứ này, cậu đọc trước đi”.

“Báo? Có gì chứ?”

Tần Phong khó hiểu cầm tờ báo sang rồi mở ra, vừa đọc lướt qua, sắc mặt cậu ta bỗng thay đổi.

Sau đó hai tay cậu ta bắt đầu run, sắc mặt tái nhợt, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.

Bịch!

Tần Phong bỗng quỳ xuống đất, ngân ngấn nước mắt cầu xin Diệp Vĩnh Khang: “Anh Diệp, tôi muốn xin nghỉ vài ngày, tôi cầu xin anh!”

Trại huấn luyện có quy tắc cực kỳ nghiêm ngặt, nếu không được phê duyệt thì không học viên nào có thể bước ra khỏi trại huấn luyện nửa bước.

Càng không thể xảy ra chuyện xin nghỉ rời khỏi trại huấn luyện.

“Anh Diệp, tôi biết từ sau khi tôi đến đây thì phải nói lời tạm biệt với tất cả mọi thứ trong quá khứ, buông bỏ mọi chuyện, bắt đầu lại một cuộc đời mới”.

“Tôi cũng luôn cố ý không nghĩ đến những chuyện đó, cũng từng nghĩ bản thân đã buông bỏ được rồi”.

“Nhưng khi vừa đọc được thứ trên tờ báo, tôi mới nhận ra mình không thể cởi bỏ được nút thắt này”.

“Năm đó tôi bị người phụ nữ tôi yêu nhất bắt tay với em trai cùng cha khác mẹ hãm hại”.

“Hai người họ cướp đi mọi thứ vốn dĩ thuộc về tôi, không chỉ đuổi tôi ra khỏi nhà mà còn phái sát thủ đuổi cùng giết tận”.

“Tôi từ một cậu chủ ăn sung mặc sướng trở thành một tên ăn mày giành giật thức ăn với chó hoang”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.