Tiền Tử Mạn mỉm cười ngọt ngào nói.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhìn Tiền Tử Mạn nói: “Tôi có một câu hỏi, lúc trước nhà họ Tiền các cô thảm hại như vậy là do tôi, cô không hận tôi chút nào sao?”
Nhắc đến những chuyện trong quá khứ, trong mắt Tiền Tử Mạn hiện lên sự u ám nhưng chỉ thoáng qua rất nhanh rồi biến mất.
“Nói thật, lúc đầu tôi thực sự rất hận anh, khiến cho tôi – một cô chủ nhiều tiền nhiều bạc có cuộc sống giàu sang đến nông thôn ăn cơm canh đạm bạc”.
“Nhưng về sau, tôi bắt đầu cảm nhận được hạnh phúc thực sự mà trước đó tôi chưa từng có từ trong cuộc sống đơn giản bình yên này”.
“Sau đó tôi từ từ suy nghĩ cẩn thận lại, khiến cho nhà họ Tiền đi đến tình trạng này, không phải là do anh, mà là do bản thân chúng tôi”.
“Từ trước tới giờ tôi đều suy xét vấn đề từ góc độ của bản thân, chưa từng nghĩ đến cảm nhận của người khác”.
“Thật ra nếu nghĩ kỹ lại, nhiều năm như vậy, có lẽ cũng không đếm hết được những người bị nhà họ Tiền chúng tôi làm hại đến tan cửa nát nhà”.
“Cho nên tất cả những điều chúng tôi gặp phải, cũng xem như là báo ứng, mà anh Diệp cũng là người thi hành báo ứng thôi”.
“Cho dù không có anh, sớm muộn gì cũng sẽ có người khác, hơn nữa, lúc đầu anh và chúng tôi tranh chấp, vốn dĩ chúng tôi là người có lỗi trước”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634915/chuong-1313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.