“Quyền pháp của tôi là khi còn bé đã học từ một lão già điên trong thôn”.
“Lão già kia cả ngày cứ điên điên khùng khùng, hơn nữa đặc biệt thích uống rượu, người trong thôn đều rất chán ghét ông ta, tránh né từ đằng xa”.
“Có một năm tuyết rơi nhiều, tôi nhìn thấy ông ta mặc một bộ áo mỏng nằm ở trong tuyết nên tưởng ông ta bị chết cóng”.
“Lúc ấy thấy ông ta cũng đáng thương, bèn đi tìm manh chiếu chuẩn bị đưa ông ta đi chôn cất, cũng coi như có thể ra đi thanh thản”.
“Nhưng khi tôi ôm chiếu đến gần thì phát hiện ra lão già kia không hề chết rét, ngược lại sắc mặt hồng hào, còn đang ngáy khò khò”.
“Lúc tôi đang buồn bực thì lão già đột nhiên tỉnh lại, nói tôi có tấm lòng không tệ, hỏi tôi có muốn học bản lĩnh của ông ta không”.
“Lúc ấy trong đầu tôi nghĩ một lão già điên thì có thể có bản lĩnh gì, cho rằng ông ta lại đang nói khùng nói điên nên hùa theo đồng ý với ông ta”.
“Sau đó lại kinh ngạc, lão già không chần chừ đứng tại chỗ đánh một quyền lên thân cây”.
“Thân cây to cũng cỡ miệng chén, cứ thế bị lão già kia một quyền đánh gãy”.
“Tôi bội phục sát đất, vốn là muốn quỳ xuống dập đầu bái ông ta làm thầy”.
“Nhưng lão già bảo ông ta chỉ đồng ý dạy tôi bản lĩnh, muốn làm học trò ông ta thì tôi còn chưa đủ tư cách”.
“Lúc ấy tôi chỉ nghĩ học được bản lĩnh là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634906/chuong-1304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.