Chương trước
Chương sau
Diệp Vĩnh Khang hơi ngẩng đầu, còn chưa kịp lên tiếng, Hoàng Đào đã vội nói: “Tôi thì không cần đâu, lương của tôi đã được tăng một lần rồi, hơn nữa tôi rất hài lòng với mức lương hiện tại…”

“Nghe tôi nói xong đã”.

Diệp Vĩnh Khang sốt ruột cau mày: “Tiền lương của ông, duy trì ở mức hiện tại, ngoài ra cộng thêm 10% cổ phần của cơ sở điện ảnh và truyền hình này”.

“Là tầng lớp quản lý, ông phải có phong thái của người quản lý. Nếu làm tốt, cuối năm tôi sẽ tăng tỷ lệ nắm giữ cổ phần của ông. Chuyện hôm nay đến đây thôi, nên làm gì thì làm đi, không cần tiễn!”


Nói xong Diệp Vĩnh Khang đút hai tay vào túi quần, đứng dậy đi ra phía cửa.

Hoàng Đào sững sờ đứng im tại chỗ một lúc, sau đó ông ta đột nhiên đuổi theo ra cửa, cúi đầu với đôi mắt đỏ hoe về hướng Diệp Vĩnh Khang rời đi.

“Anh Diệp, Hoàng Đào tôi thề rằng, cả đời này sẽ không làm bất kỳ việc gì có lỗi với anh nữa, nếu không sẽ bị trời chu đất diệt!”

Câu này Hoàng Đào nói rất nhỏ, hơn nữa là nói để cho chính mình nghe.

Lúc này ông ta đã hoàn toàn bị nhân cách của Diệp Vĩnh Khang thu phục!

Nhưng đối với Diệp Vĩnh Khang, chuyện này hoàn toàn không nhằm nhò gì. Lăn lộn trong thế giới ngầm nhiều năm như vậy, vô số anh hùng hảo hán, cũng như những kẻ xấu có tiếng đều phải cúi đầu trước anh.

Hạ gục một Hoàng Đào đối với anh cẳng khác nào tiện tay xua đuổi một con ruồi.

Diệp Vĩnh Khang không biết về kinh doanh, cũng không hiểu cách quản lý kinh doanh, nhưng anh biết cách điều khiển lòng người, biết nên dùng việc gì, hơn nữa biết chuyện gì nên để người thế nào làm.

Lý do anh không tính toán với những mưu hèn kế bẩn đó của Hoàng Đào là bởi vì anh có thể thấy được từ nhiều chi tiết rằng khả năng làm việc của Hoàng Đào thực sự khá đáng tin cậy.

Mặc dù quy mô của cơ sở điện ảnh và truyền hình này không lớn lắm nhưng vì đặc thù của nó, công việc bộn bề hơn rất nhiều so với hầu hết các công việc thông thường.

Ngành công nghiệp giải trí luôn là một nơi phức tạp, không chỉ đòi hỏi năng lực làm việc mà còn phải có EQ cao mới được.

Mà Hoàng Đào vừa hay đáp ứng được những điều kiện này, còn về những mưu kế của ông ta đối với Diệp Vĩnh Khang, từ một góc độ khác có thể thấy được rằng người này cũng có chút đầu óc, cũng được gọi là nhân tài.

Chính vì vậy mà Diệp Vĩnh Khang mới giữ ông ta lại, để ông ta tiếp tục phụ trách công việc của cơ sở điện ảnh và truyền hình, còn mình chỉ cần là người nắm quyền là được rồi, việc việc chủ yếu do Hoàng Đào quản lý là được.

Hạ Huyền Trúc và Quách Thụy Hoa đều là những nhà quản lý tài ba, điểm này Diệp Vĩnh Khang không thể so với bọn họ được.

Nhưng thứ Diệp Vĩnh Khang chơi là thủ thuật cao cấp nhất!

Muốn tới bãi đỗ xe thì phải đi qua trường quay, lúc này đang diễn một bộ phim lớn, chỉ thấy hai người đang mặc bộ đồ cổ trang, treo trên dây cáp và đánh nhau trên không. Cảnh này khá thú vị nên Diệp Vĩnh Khang đứng lại xem một chút.

“Cắt!”

Sau tiếng hô vang của đạo diễn, hai diễn viên mới dừng thao tác vừa rồi lại.

“Tốt lắm, tốt lắm, qua cảnh này!”

Đạo diễn râu ria trông rất vui vẻ, vô tình nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đang đứng ở một bên, vội vàng chạy lon ton tới, cười nói: “Anh Diệp, cảnh đánh nhau vừa rồi chúng tôi quay, anh thấy thế nào?”

“Tôi không hiểu mấy cái này. Chuyện này ông nói là được, ông mới là người chuyên nghiệp mà”.

Diệp Vĩnh Khang cười nói, ánh mắt vô thức liếc nhìn hai diễn viên, nhưng hơi kinh ngạc phát hiện ra một người trong số họ không phải là Tiểu Mã, chỉ là mặc bộ đồ và trang điểm giống y hệt Tiểu Mã mà thôi.

“Sao lại đổi người thế? Vừa rồi vai này không phải do Tiểu Mã diễn sao?”

Diệp Vĩnh Khang khó hiểu hỏi.
“Không đổi, anh Mã là lưu lượng chính đảm nhiệm bộ phim này, đổi ai cũng không thể đổi cậu ấy được”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.