Khuôn mặt của Thiên Thứ đỏ bừng như đít khỉ.
Thực ra tình cảm mà anh ấy dành cho Thiên Ảnh, đừng nói là Diệp Vĩnh Khang, toàn bộ trên dưới Điện Long Thần, bao gồm cả chú chó canh cửa ở lối vào của trại huấn luyện đều biết.
Chú chó đó mỗi lần nhìn thấy Thiên Thứ đều sẽ sủa gâu gâu không ngừng, rất gần gũi thân thiết với Thiên Thứ, coi anh ấy như đồng loại của mình.
Chó liếm hay chó nhà đều là chó, ngoại trừ việc đi đứng bằng bốn chân ra dường như không còn sự khác biệt nào.
“Được rồi, không nói nhảm với hai người nữa, vào việc chính đi”.
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy rất thú vị như nhìn thấy khuôn mặt hai người đó đỏ bừng như gấc.
Thật ra anh cũng không hứng thú lắm với chuyện tình cảm của hai người, chỉ là mỗi khi nhìn thấy hai người này ở bên nhau lại không kìm được muốn trêu họ một chút.
Hai người này đều thuộc tuýp người hướng nội, bộ dạng lúc nào cũng tỏ vẻ không quan tâm sự đời, càng như vậy Diệp Vĩnh Khang càng thích trêu cho hai người họ đỏ bừng tai lên mới thôi.
Sự tương phản mạnh mẽ này khiến cho người ta cảm thấy rất thú vị.
Mà mỗi khi Diệp Vĩnh Khang trêu đùa bọn họ, mục đích thật sự của anh không chỉ là để vui vẻ.
Thay vào đó, anh hi vọng rằng bằng cách này, cả hai có thể có những cảm xúc bình thường hơn.
Cho dù là Thiên Ảnh hay Thiên Thứ, nóivề năng lực, hai người gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634856/chuong-1254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.