Chương trước
Chương sau
Khuôn mặt của Thiên Thứ đỏ bừng như đít khỉ.

Thực ra tình cảm mà anh ấy dành cho Thiên Ảnh, đừng nói là Diệp Vĩnh Khang, toàn bộ trên dưới Điện Long Thần, bao gồm cả chú chó canh cửa ở lối vào của trại huấn luyện đều biết.

Chú chó đó mỗi lần nhìn thấy Thiên Thứ đều sẽ sủa gâu gâu không ngừng, rất gần gũi thân thiết với Thiên Thứ, coi anh ấy như đồng loại của mình.


Chó liếm hay chó nhà đều là chó, ngoại trừ việc đi đứng bằng bốn chân ra dường như không còn sự khác biệt nào.

“Được rồi, không nói nhảm với hai người nữa, vào việc chính đi”.

Diệp Vĩnh Khang cảm thấy rất thú vị như nhìn thấy khuôn mặt hai người đó đỏ bừng như gấc.

Thật ra anh cũng không hứng thú lắm với chuyện tình cảm của hai người, chỉ là mỗi khi nhìn thấy hai người này ở bên nhau lại không kìm được muốn trêu họ một chút.

Hai người này đều thuộc tuýp người hướng nội, bộ dạng lúc nào cũng tỏ vẻ không quan tâm sự đời, càng như vậy Diệp Vĩnh Khang càng thích trêu cho hai người họ đỏ bừng tai lên mới thôi.

Sự tương phản mạnh mẽ này khiến cho người ta cảm thấy rất thú vị.

Mà mỗi khi Diệp Vĩnh Khang trêu đùa bọn họ, mục đích thật sự của anh không chỉ là để vui vẻ.

Thay vào đó, anh hi vọng rằng bằng cách này, cả hai có thể có những cảm xúc bình thường hơn.

Cho dù là Thiên Ảnh hay Thiên Thứ, nóivề năng lực, hai người gần như có thể dùng từ không thể chê được để miêu tả.

Nhưng điểm yếu lớn nhất của họ chính là khí chất và tố chất trên người họ thật sự rất phi phàm.

Mà loại khí chất bất phàm này ở trong thế giới ngầm thì không sao cả, nhưng từ sau khi Diệp Vĩnh Khang quay về nước đã ngộ ra một số chân lý, từ đó bắt đầu từ từ điều chỉnh phương hướng phát triển chủ yếu của Điện Long Thần.

Anh nhất định sẽ không để Điện Long Thần vĩnh viễn ở trong thế giới ngầm, cho dù có một ngày anh trở thành Cộng Chủ và thống trị thế giới ngầm.

Nhưng thế giới ngầm được gọi là thế giới ngầm là bởi vì bản thân nó là một góc tối không thể nhìn thấy mặt trời.

Nếu như không phải bị ép và bất lực, ai mà tình nguyện lăn lộn ở nơi quái quỷ đó chứ?

Không sớm thì muộn, Diệp Vĩnh Khang sẽ dùng cách thâm nhập vào Điện Long Thần, chuyển nó về thế giới bình thường từng chút một.

Chỉ bằng cách này, tất cả các anh em trong Điện Long Thần cuối cùng mới có một mái ấm tốt.

Tống Giang trên núi Lương Sơn năm xưa, luôn muốn dắt các huynh đệ của mình thuyết phục quân đối phương ra hàng để chấm dứt tình trạng loạn lạc, thật ra ban đầu xuất phát điểm cũng không có vấn đề gì.

Các huynh đệ đến cuối cùng đều cần một mái ấm để quay về, dù có ở Lương Sơn lăn lộn tốt đến đâu, cuối cùng bọn họ vẫn là một nhóm thổ phỉ, không thể thoát khỏi kết cục bi thảm là bị diệt vong.

Vậy nên ý định ban đầu của Tống Giang là đưa các huynh đệ quay về nơi có ánh sáng, xuất phát điểm không hề sai, chỉ là sai cách mà thôi.
Nếu như có một ngày, Điện Long Thần bắt đầu thâm nhập vào xã hội bình thường, Thiên Ảnh và những người khác chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi việc thể hiện kỹ năng của mình trong xã hội bình thường và hành quyết các nhân vật khác nhau.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.