“Vĩnh Khang, ngây ra làm gì thế, đến rồi”.
Trần Tiểu Túy đẩy nhẹ cánh tay của Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang ngẩn ra, lúc này mới nhận ra máy bay đã hạ cánh an toàn xuống Giang Bắc rồi.
Lúc vừa bước ra khỏi sân bay, Diệp Vĩnh Khang nhìn lên bầu trời trong xanh không một gợn mây, sau đó hít một hơi thật sâu, cố gắng tạm thời bỏ hết những thứ phiền não này ra khỏi cơ thể.
Tuy rằng lần này chỉ ở Thiên Hải mấy ngày, nhưng Diệp Vĩnh Khang luôn cảm thấy mình đã rời khỏi Giang Bắc rất lâu, rất lâu rồi.
Lần này chuyến đi đến Thiên Hải khiến cho anh vô tình gánh lên vai hai áp lực tâm lý rất lớn, chuyện này không biết là may hay rủi đây.
“Vĩnh Khang, lát nữa chúng ta đi ăn lẩu đi, mấy ngày rồi không ăn, em đói muốn chết rồi”.
Trần Tiểu Túy mỉm cười ôm lấy cánh tay của Diệp Vĩnh Khang, lần này đến Thiên Hải đã giải quyết ổn thỏa chuyện giữa cô ấy và nhà họ Trần, khiến cô ấy cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Hôm khác đi”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ thở dài, lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian, cười nói với Trần Tiểu Túy: “Con gái anh tan học rồi, anh phải mau đến đón con, mấy ngày không gặp, anh nhớ con lắm”.
Trân Tiểu Túy sững sờ một hồi, sau đó nhẹ nhàng rút cánh tay của mình ra khỏi cánh tay của Diệp Vĩnh Khang, cúi đầu nói: “Ồ”.
Sơn trang nhà họ Diệp, phía Bắc.
“Lão phu nhân, thứ lỗi cho sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634850/chuong-1248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.