Tuy nhiên đối mặt với những cám dỗ đó, những người này lại không hề dao động.
“Còn tôi nữa”.
Mao Nhất Huyền che mặt nhẹ nhàng nói: “Những chuyện mà mọi người làm cho anh em chúng tôi, cả đời này anh em chúng tôi cũng không có cách nào báo đáp. Chỉ cần mọi người cần, cái mạng này của hai anh em chúng tôi mọi người muốn lấy lúc nào cũng được”.
“Hai người đang nói gì vậy!”
Trương Tịnh trợn mắt nói: “Hai người chẳng qua chỉ là mốn bảo vệ mẹ mình mà thôi, dù sao mọi chuyện cũng đã rõ ràng rồi, sau này không cho phép ai nhắc tới nữa”.
“Sau này hai người phải sống thật tốt, đừng động một chút là đòi sống chết này cơ. Bố mẹ hai người làm những chuyện này, không phải vì muốn hai người sống thật tốt sao”.
“Được rồi, nói tiếp thành dạy đời mất, hai người mau quay về đi, sau này phải hiếu thuận với bố đấy. Ông ấy là một người bố siêu cừ luôn, hai người nên cảm thấy tự hào về ông ấy”.
Mao Nhất Trụ gật mạnh, nói: “Vậy thì những lời không cần thiết tôi sẽ không nói nhiều nữa, anh Diệp, chị Tiểu Túy, Tịnh Tịnh, mọi người bảo trọng, hẹn sau này gặp lại!”
“Đợi chút”.
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nghĩ ra gì đó, liền bảo Trần Tiểu Túy và Trương Tịnh lên xe trước, còn mình ở lại.
“Anh Diệp, còn chuyện gì sao?”
Mao Nhất Trụ khó hiểu hỏi.
Diệp Vĩnh Khang nhìn Mao Nhất Huyền, nói: “Tôi có hai câu hỏi, câu đầu tiên có hơi mạo muội,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634847/chuong-1245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.