“Tiếp đó, ‘Trương Tịnh’ mà mấy người nhìn thấy buổi sáng lần đầu tiên thật ra là tôi”.
“Còn có sương mù trong khu vực cấm địa và âm thanh trong làn sương mù đều là do tôi sắp xếp”.
“Cuộc nói chuyện của anh trai tôi ở cổng miếu tối qua không phải là búp bê núi gì, âm thanh đó cũng là do tôi tạo ra”.
Trần Tiểu Túy nghe xong mới chợt hiểu ra, đồng thời cũng nghi hoặc hỏi: “Nhưng vì sao hai người lại làm như vậy?”
“Câu này để anh trả lời cho”.
Lúc này Diệp Vĩnh Khang đột nhiên lên tiếng: “Giống như vừa nãy anh nói, bọn họ làm như vậy chính là vì muốn lừa gạt, hủy hoại tâm tư của chúng ta, khiến chúng ta hoàn toàn phụ thuộc và tin tưởng vào Mao Nhất Trụ”.
“Sau đó chúng ta sẽ bất chấp làm theo mọi chỉ dẫn của cậu ta để tạo điều kiện thuận lợi cho việc triển khai hoạt động tiếp theo của cậu ta”.
“Sở dĩ suốt dọc đường anh năm lần bảy lượt làm loạn thật ra là vì muốn Mao Nhất Trụ biết điều một chút”.
“Mà mục đích cuối cùng của họ khi làm những điều này là đầu tiên là vì muốn chúng ta nghe theo lời của cậu ta, sau đó từng bước từng bước dẫn chúng ta tới đây, cuối cùng lợi dụng anh để đối phó với con quái vật Xác lông đó đúng không?”
Mao Nhất Trụ ngồi sụp xuống đất, toàn thân lộ ra vẻ mệt mỏi, vẻ mặt đầy tuyệt vọng và mất mát, cười khổ nói: “Quả thực là như vậy, nhưng tôi không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634841/chuong-1239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.