Gầm!
Bùm!
Cuối cùng, sau khi con quái vật gầm lên ba tiếng đau đớn, toàn bộ cơ thể của nó đột nhiên ngã về phía sau, không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa.
Diệp Vĩnh Khang cũng đã kiệt sức, cơ thể loạng choạng, hai tay chống vào đầu gối thở hổn hển.
Lần này coi như là dạo một vòng trước cổng địa ngục.
“Anh Diệp đỉnh vãi, sao anh giỏi thế vậy, lại có thể thật sự giết chết được cả xác lông, xem ra tôi không nhìn nhầm người rồi ha ha ha ha ha!”
Mao Nhất Trụ mừng rỡ hoan hô như thể cậu ta vừa mới trúng số vậy, hơn nữa còn tỏ ra hưng phấn đến lạ.
“Câu này của cậu là có ý gì, thế nào gọi là nhìn nhầm người?”
Diệp Vĩnh Khang đã bắt được sơ hở trong lời nói của Mao Nhất Trụ.
“Á? Cái này… Ý của tôi là, anh Diệp đỉnh của đỉnh luôn. Lại có thể đánh gục được cả xác lông ha ha ha ha, xem ra lần này chỉ cần có anh ở đây, chúng ta bảo đảm sẽ không sao. Được rồi, tiếp tục vào trong đi, đợi khi bắt được búp bê núi, tôi sẽ nấu súp cho anh!”
Mao Nhất Trụ vừa nói vừa không để ý đến phản ứng của những người khác, tự mình đi về phía trước, còn không quên thúc giục: “Theo sát tôi nhé, xác lông thường là một cặp, có một con ở gần đây thì nhất định sẽ có con thứ hai, mau chóng rời khỏi chỗ này thôi”.
“Hả!”
Khi Trương Tịnh nghe thấy câu này liền sợ mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634835/chuong-1233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.