"Mao Nhất Trụ, bài này là do cậu rủ chơi, tiền cược cũng do cậu đặt, số tiền này đừng có mà lật lọng đấy”.
Trần Tiểu Túy bị dáng vẻ đỏ mặt tía tai của Mao Nhất Trụ chọc cười khanh khách, vẫy tờ hóa đơn trong tay.
Lúc đầu, Trần Tiểu Túy vốn đề nghị chơi nhỏ một chút, vui là chính.
Sau đó Mao Nhất Trụ nói rằng đánh nhỏ quả không vực dậy được tinh thần, nên đã quyết định đặt số tiền rất lớn.
Kết quả là chỉ trong vài giờ, Mao Nhất Trụ đã nợ mỗi người từ năm mươi triệu đến tám mươi triệu tệ, cộng lại lên đến gần hai trăm triệu tệ.
Tất nhiên, đám người Trần Tiểu Túy chắc chắn sẽ không coi chuyện tiền bạc là thật, chỉ coi như một chuyện đùa để trêu chọc cậu ta.
"Mao Nhất Trụ tôi là ai chứ , sao có thể lật lọng chứ”.
Mao Nhất Trụ rút ra một tấm thẻ ngân hàng màu tím sẫm viền vàng nói: "Trên này không có tín hiệu, không thể chuyển tiền”.
"Sau khi xuống núi, hãy cầm thẻ này đi rút đi, tôi nợ bao nhiêu rút bấy nhiêu”.
Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy nhìn tấm thẻ màu tím và cảm thấy hơi kỳ lạ.
Sau khi phản ứng lại, Trương Tịnh bật cười nói: "Mao Nhất Trụ ơi là Mao Nhất Trụ, anh còn diễn như thật đấy à?"
"Đây là thẻ gì? Tôi chưa từng biết có thẻ ngân hàng kiểu này đấy, cho dù anh có khoác lác thì tốt xấu gì cũng phải lấy ra một cái giống thật một chút chứ”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634825/chuong-1223.html