Chương trước
Chương sau
Những lời này của hai người tỏ rõ sự vênh váo hung hăng và ngạo mạn.

Diệp Vĩnh Khang kiên nhẫn nhìn hai tên hề này biểu diễn xong, lúc này mới từ tốn lấy điện thoại ra cười nói với hai người: “Tôi đồng ý quan điểm vừa nãy của hai người”.

Sau khi nói xong anh gọi một cuộc điện thoại với giọng vô cùng bình tĩnh: “Trong vòng ba phút tôi muốn tập đoàn tài chính nhà họ Triệu sụp đổ!”


Lời này vừa được thốt ra, căn phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng.

Ha ha...

Sau mười mấy giây, người trong phòng bỗng cười phá lên.

“Ha ha ha, cười chết tôi rồi, lại còn trong vòng ba phút cơ đấy, đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi hả?”

“Mẹ nó, kiểu giả bộ này làm tôi suýt chút nữa tin thật rồi”.

“Giờ tôi cũng đã hiểu tại sao Trần Tiểu Túy lại yêu phải một thằng đàn ông như thế, thì ra là nhờ tài diễn sâu, ha ha ha ha!”

Tất cả mọi người ôm bụng cười nghiêng ngả.

Đối với bọn họ mà nói tập đoàn tài chính nhà họ Triệu là một ngọn núi lớn mà họ chỉ có thể ngước mắt nhìn ngắm, hơn nữa vĩnh viễn cũng không có cách nào vượt qua được.

Nhà họ Trần ở Thiên Hải quả thật rất lớn, nhưng nếu so với tập đoàn tài chính nhà họ Triệu thì không đơn giản chỉ là không thể sánh bằng, mà chính là ở hai cấp bậc khác hẳn nhau.

Nhà họ Trần chỉ là một gia tộc lớn ở vùng ven, đúng là có chút quyền phát biểu ở địa phương.

Nhưng phạm vi đầu tư của tập đoàn tài chính nhà họ Triệu lại bao trùm khắp cả nước, thậm chí họ còn đầu tư ở nhiều quốc gia khác.

Thiên Hải chẳng qua chỉ là một trong vô số địa phương trong bản đồ đầu tư của tập đoàn tài chính nhà họ Triệu, hai bên hoàn toàn không thể đưa ra so sánh.

Thậm chí các gia tộc lớn ở thủ đô khi giao thiệp với tập đoàn tài chính nhà họ Triệu cũng phải nhượng bộ mấy phần.

Mà bây giờ lại có một thằng nhà quê đột nhiên xuất hiện giả vờ móc điện thoại ra nói muốn khiến tập đoàn tài chính nhà họ Triệu sụp đổ?

Chém gió lên tận trời xanh luôn rồi!

“Được thôi, vậy chúng tôi chờ xem!”

Ngay cả Triệu Hưng Minh cũng bị chọc cười, nở nụ cười sâu xa và nói với Diệp Vĩnh Khang: “Xem ra anh cũng không phải là hoàn toàn vô dụng nhỉ, còn có bản lĩnh kể chuyện hài nữa cơ đấy”.

“Ha ha ha, phải đấy, phải đấy, câu chuyện hài này buồn cười quá, chi bằng kể thêm vài chuyện buồn cười hơn góp vui cho mọi người đi”.

“Anh nói xem anh chàng này biết kể chuyện cười như thế có phải là do di truyền từ gia tộc không?”

“Hả? Anh ta mà cũng có gia tộc à? Chắc là gia tộc nực cười chăng, ha ha ha!”

Đám người lại ôm bụng cười giễu cợt.
Mà vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là lần này anh nhìn về phía mấy kẻ đang cười sung sướng nhất thêm vài lần.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.