Chương trước
Chương sau
“Đích thân tặng cho anh ta hả? Vậy chị nói cho tôi biết, tên nhà quê đó có thân phận gì, có công lao gì, tại sao lại tặng con dấu cho anh ta, người ta uống nhầm thuốc rồi à?”

Đối mặt với sự chất vấn của đối phương, Trần Tiểu Túy chỉ hờ hững cười nhạt: “Chờ lát nữa anh ấy quay lại, các người có thể đích thân hỏi anh ấy”.

Trần Tiểu Túy chắc chắn sẽ không tiết lộ thân phận thật của Diệp Vĩnh Khang chỉ vì niềm vui nhất thời.


Hơn nữa, bây giờ Trần Quảng cũng là một thành viên của thiết vệ Thiên Hải, tiếp theo nên xử lý thế nào cần phải dựa vào bản thân Diệp Vĩnh Khang, cho nên cô ấy không thể nói quá nhiều.

“Ha ha, đợi tên nhà quê đó quay lại sao?”

Trần Lệ Bình cười nhạo nói: “Nói nghe thì hay lắm! Tôi đoán bây giờ tên rẻ rách đó đã bỏ chạy xa rồi!”

“Chị đừng tưởng làm vậy thì có thể rũ sạch quan hệ, mọi người đều đã thấy chị đưa anh ta đến đây, nếu không tìm được anh ta thì chị sẽ phải...”

“Cô ấy sẽ thế nào?”

Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên bước từ ngoài cửa vào.

Nhìn về phía Trần Tiểu Túy cười nói: “Thật xin lỗi, anh vừa giải quyết xong chuyện nên vào chậm một chút, không có chuyện gì chứ?”

“Không sao, chỉ là bọn họ đang thảo luận xem xử lý anh thế nào thôi”.

Trần Tiểu Túy cười đáp, thấy Diệp Vĩnh Khang xuất hiện trước mặt mình, trong lòng cô ấy lập tức cảm thấy an tâm.

“Ồ? Xử lý anh ư? Tại sao? Lẽ nào thấy anh đẹp trai quá à?”

Diệp Vĩnh Khang cười đùa.

“Anh Trần Quảng, chính là anh ta, con dấu là do anh ta cầm đến!”

Trần Lệ Bình không ngờ Diệp Vĩnh Khang sẽ quay lại nên cô ta sững sờ một lúc mới phản ứng lại, sau đó nhanh chóng chỉ vào Diệp Vĩnh Khang, giận dữ hét lớn.



“Anh Trần Quảng, mau bắt anh ta lại đi!”

Trần Lệ Bình giống như mụ đàn bà điên, giang rộng hai tay chặn ngay trước cửa phòng, sợ rằng tên này thấy tình thế không ổn sẽ lập tức chuồn đi mất.

Tuy nhiên Trần Quảng chỉ đứng yên bất động tại chỗ, ngay cả hai mắt trợn tròn như bị trúng tà.

“Anh Trần Quảng, anh còn ngây ra đấy làm gì, mau bắt người đi, sau đó lập tức báo về chiến khu Thiên Hải, ăn trộm con dấu danh dự chắc chắn sẽ phạm phải tội chết đúng không?”

Trí thông minh của Trần Lệ Bình quả thực có vấn đề, đã tới lúc này rồi mà vẫn không nhìn ra bất cứ điểm nào khác thường.

“Cô câm mồm lại cho tôi!”

Trần Quảng đột nhiên gầm lên phẫn nộ như tiếng sấm rền, ngay cả bản thân cậu ta cũng không nói rõ được trong lòng mình lúc này đang có cảm xúc như thế nào.

Kinh ngạc, vui mừng, nỗi sợ hãi mãnh liệt, còn có cả cảm xúc lo lắng tới cực độ giao thoa lại với nhau, khiến cho cả người cậu ta không khống chế được mà run lên lẩy bẩy.

Thật không thể ngờ được hầu quân tướng lại xuất hiện trong tiệc mừng thọ của bà nội!

Đồng thời càng không thể ngờ hầu quân tướng lại quen biết với chị Tiểu Tuý!
Hơn nữa ban nãy cậu ta cũng đã nghe thấy, hầu quân tướng bị người ta vu khống là kẻ trộm, còn muốn xử bắn đối phương, chẳng những thế còn chửi rủa anh ấy vô cùng thậm tệ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.