Chương trước
Chương sau
Từ Chí Viễn không ngờ đối phương sẽ phát điên với hắn bằng cách trực tiếp như thế, cơn giận lên đến đỉnh điểm: “Cô có biết mình đang nói chuyện với ai không?”

“Mẹ kiếp, thế anh có biết anh đang nói chuyện với ai không?”

Diệp Vĩnh Khang đập bàn, không khách sáo đáp ngược lại.


Ngay khi cả hai bên đang giương cung bạt kiếm với nhau, ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói cao vót: “Lão phu nhân đến…”

Nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người trở nên căng thẳng, vội vàng chỉnh sửa lại quần áo cho chỉnh tề, sau đó nở nụ cười rất tươi, đứng lên cung kính đối mặt với cửa phòng VIP.

Một bà cụ mặc bộ đồ thời Đường hoa văn sẫm màu, đeo đôi kính gọng vàng, cầm cây gậy đầu rồng, khoảng hơn sáu mươi tuổi được mấy người giúp việc dìu chậm rãi bước vào.

“Chào bà nội!”

Mọi người trong phòng VIP đều cúi người cung kính chào bà ta.

Lần này lão phu nhân nhà họ Trần tổ chức mừng thọ, không chỉ không mời người ngoài mà ngay cả trong gia tộc cũng chỉ mời thế hệ con cháu dòng chính, đều là cháu trai cháu gái của bà ta.

Bà cụ khẽ gật đầu xem như đáp lời, sau đó được mấy người giúp việc dìu ngồi xuống ghế chủ bữa tiệc, bình thản nói: “Tất cả ngồi đi”.

Mọi người nghe thấy câu này mới dám thận trọng ngồi xuống.

“Vừa rồi có chuyện gì mà ồn ào thế?”

Bà cụ Trần nói chuyện rất có sức lực, ánh mắt cũng vô cùng sắc bén, nhưng từ đầu đến cuối không nhìn đến Trần Tiểu Túy một cái.

Cũng không biết là do bà ta cố ý hay thật sự không để ý đến.

“Bà nội, chuyện là thế này”.

Trần Sương chỉ vào Trần Tiểu Túy nói: “Tiểu Túy cứ luôn ở ngoài ít khi về nhà nên trong danh sách khách mời không có nó”.

“Không ngờ nó không mời lại đến, lúc nãy cháu nói vài câu bảo nó rời đi, nó còn cãi lại cháu”.



Lão phu nhân nhà họ Trần vẫn không ngẩng đầu nhìn Trần Tiểu Túy mà ngắm nghía chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón tay, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Trần Sương vội vàng bổ sung thêm: “Bà nội, nhà họ Trần chúng ta luôn luôn chú trọng quy củ, trong danh sách có là có, không có là không có, không thể phá vỡ các quy củ này được”.

Lão phu nhân nhà họ Trần vẫn không nói gì, một lúc lâu sau, bà ta mới chậm rãi lên tiếng: “Cháu có gì muốn nói không?”

Những lời này rõ ràng là nói cho Trần Tiểu Túy nghe.

Trần Tiểu Túy tiến lên một bước, lễ phép đáp: “Bà nội, mặc dù trong danh sách không có tên của cháu, nhưng suy cho cùng cháu vẫn là con cháu nhà họ Trần, cháu muốn đến chúc thọ bà nội cũng đâu có gì không ổn”.

“Xạo vừa thôi!”

Trần Lệ Bình trừng mắt khinh thường nói: “Quy củ chính là quy củ, đừng ở đây thấy sang bắt quàng làm họ, thật sự chưa bao giờ thấy người mặt dày như thế, bà nội bà nhìn chị ta xem...”

“Im miệng!”

Lão phu nhân nhà họ Trần nhíu mày nói: “Làm loạn như thế còn ra thể thống gì nữa!”
Sau khi nói xong, bà ta thở dài, thản nhiên nói: “Nếu đã tới rồi thì ngồi xuống đi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.