Chương trước
Chương sau
Nói xong, Trần Tiểu Túy đẩy Trần Lệ Bình sang một bên rồi khoác tay Diệp Vĩnh Khang bước vào nhà hàng mà không quay đầu lại.

Trần Lệ Bình sững người tại chỗ, tức giận giậm chân, vô cùng lúng túng.

Diệp Vĩnh Khang cười thầm, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến anh không thể phản kháng sức hút của Trần Tiểu Túy.


Mặc dù cô ấy là người hiểu biết và có lý lẽ, nhưng khi gặp chuyện, cô ấy luôn mạnh mẽ và rõ ràng.

Điểm này của cô ấy mạnh hơn Hạ Huyền Trúc, hôm nay nếu đổi lại là Hạ Huyền Trúc thì chuyện này chắc chắn sẽ không được xử lý nhanh gọn như vậy.

“Chị... Chị đợi đấy cho tôi!”

Trần Lệ Bình mất mấy chục giây mới hoàn hồn lại, sau đó hét lớn, nhưng lúc này Trần Tiểu Túy và Diệp Vĩnh Khang đã vào thang máy.

Đúng lúc cửa thang máy vừa đóng lại, Diệp Vĩnh Khang nở nụ cười xấu xa, vẫy tay với Trần Lệ Bình, làm động tác tạm biệt.

Điều này khiến Trần Lệ Bình tức đến nỗi lồng ngực như sắp nổ tung.

“Loại hèn hạ mà cũng dám bắt nạt tôi, Trần Tiểu Túy, chị đợi đấy, hôm nay tôi không làm gì được chị, nhưng tôi không tin tôi không làm gì được tên hèn hạ kia!”

Ngay từ đầu, Trần Lệ Bình đã không coi Diệp Vĩnh Khang ăn mặc hàng chợ ra gì, lúc nãy thậm chí còn chẳng thèm sỉ nhục Diệp Vĩnh Khang.

Vốn định mắng nhiếc Trần Tiểu Túy trước, sau đó chửi tên mặc hàng chợ bên cạnh, nhưng không ngờ mọi chuyện lại không theo ý muốn.

“Alo, quản lý Vương, tôi Trần Lệ Bình đây, Trần Tiểu Túy và một tên ăn mặc lôi thôi lếch thếch vào thang máy rồi, lát nữa hãy làm theo những gì tôi nói...”

Trần Lệ Bình lấy điện thoại ra, bấm một dãy số, đưa ra chỉ thị đầy hằn học.



Nhà họ Trần là một trong ba gia tộc lớn nhất ở Thiên Hải.

Nên việc mừng thọ của lão phu nhân nhà họ Trần đương nhiên không thể qua loa, địa điểm được chọn là phòng VIP trên tầng cao nhất và xa hoa nhất của nhà hàng Hải Thượng Hải.

Thêm vào đó, vì sợ người khác quấy rầy, nhà họ Trần còn bao trọn toàn bộ các khu vực trên tầng cao nhất.

Cho nên hôm nay ở tầng cao nhất nhà hàng Hải Thượng Hải cũng chỉ có một mình bàn tiệc đãi khách của lão phu nhân nhà họ Trần.

Cửa thang máy mở ra, Trần Tiểu Túy kéo cánh tay Diệp Vĩnh Khang đi về phía phòng VIP ở cuối hành lang.

“Chào hai người, xin dừng bước”.

Mới vừa đi tới lối vào hành lang, hai người đã đụng phải một người đàn ông mặc vest phẳng phiu khoảng chừng ba mươi tuổi đang bước đến chặn ngang đường đi, đi theo phía sau còn có mấy nhân viên bảo vệ mặc đồng phục, cơ thể cường tráng.

“Thưa cô, xin hỏi cô đến đây có việc gì?”

Người đàn ông mặc vest lễ phép hỏi, chỉ là biểu cảm vô cùng nghiêm túc.

Trần Tiểu Túy trừng mắt nhìn người đối diện: “Tham gia tiệc mừng thọ của lão phu nhân nhà họ Trần!”

"Xin hỏi có thư mời không? Nếu như không có thì thật xin lỗi, tôi không thể để cho cô đi vào".

Người đàn ông mặc vest nói.

Lông mày Trần Tiểu Túy nhíu lại trầm giọng đáp: “Triệu Vinh Hải, anh đang giả ngốc với tôi à? Mắt mù rồi nên không nhận ra tôi đấy hả?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.