Phải nói rằng, để có thể trở thành một trong năm chiến khu xuất sắc của nước Long Hạ thì chắc chắn chiến khu Thiên Hải cũng không phải dạng vừa.
Toàn bộ tác phong, huấn luyện, tố chất của từng binh sĩ, kỷ luật, năng lực của quan chỉ huy và trang bị của bọn họ hoàn toàn là đỉnh của chop, xứng đáng là một đội xuất sắc có năng lực chiến đấu cực mạnh!
Nhậm Thiên Nguyên, Lý Phi, Vân Sương và cả thiết vệ Thiên Hải cũng để lại cho Diệp Vĩnh Khang ấn tượng rất tốt.
Nhưng điều khiến Diệp Vĩnh Khang thực sự hứng thú chính là tân binh nhập ngũ chưa đầy ba tháng – Trần Quảng.
Chính xác mà nói không phải là Trần Quảng mà là một số đặc điểm trên người Trần Quảng đã khiến Diệp Vĩnh Khang nhớ lại một vài chuyện.
“Thiên Ảnh, bên phía Tiểu Dã thế nào rồi?”
Diệp Vĩnh Khang gọi điện thoại cho Thiên Ảnh.
Ở đầu dây bên kia, Thiên Ảnh khẽ thở dài: “Vẫn vậy ạ, không có tiến triển gì cả, tuần trước mới mời một vị đại sư ở Tư Liên quy ẩn nhiều năm xuống núi”.
“Kết quả vị đại sư kia cũng không có cách nào, những gì mà ông ta nói giống hệt các cao nhân trước đây”.
“Nói rằng tình hình của Tiểu Dã rất đặc biệt, trung tâm thần kinh đang ở trạng thái không hoạt động, hoàn toàn không có cách nào thức tỉnh”.
“Bây giờ chỉ có thể kiểm tra bệnh tình và duy trì mạng sống bằng một ít máy móc và thuốc, không khác gì người vô tri vô giác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634724/chuong-1122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.