Trần Quảng bị sóng khí đánh bay ra xa mấy mét, nhưng không bị thương nặng, vội vàng đứng dậy, lớn tiếng đáp trả theo bản năng.
Nhưng cả người cậu ta rõ ràng đã mất hết sức, mồ hôi lạnh không ngừng chảy dài trên má.
Cho dù là đương sự trong cảnh này, là người duy nhất cảm nhận rõ ràng xung kích của sóng khí, nhưng cho đến tận bây giờ cậu ta vẫn không thể tin rằng cảnh tượng vừa xảy ra là sự thật.
Nếu không có vết nứt sâu đến nửa mét trên mặt đất, Trần Quảng thậm chí còn nghi ngờ quân hầu gian lận.
Giậm chân một cái đã tạo ra được làn sóng khí, còn có thể hất tung người ta ra xa, cảnh tượng này trên phim cũng hiếm thấy.
"Nói tôi nghe, ban nãy cậu nhìn thấy gì?"
Diệp Vĩnh Khang lớn tiếng nói.
"Tôi thấy... nhìn thấy...”
Trần Quảng đột nhiên không biết trả lời câu hỏi này như thế nào.
"Còn mọi người thì sao?"
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại nhìn đám người Lý Phi.
Mọi người nhìn nhau, há hốc mồm nhưng không biết nói gì.
Diệp Vĩnh Khang đợi vài giây, rồi nở một nụ cười vô cùng sâu xa, sau đó xoay người đi về phía trước không nhìn lại.
Nhìn bóng lưng của Diệp Vĩnh Khang, tất cả mọi người đều hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Không phải cậu vừa hỏi quân hầu làm thế nào đạt được cảnh giới như ngày hôm nay sao?"
Nhậm Thiên Nguyên bình tĩnh nói với Trần Quảng, nhưng cũng đồng thời như nói với mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634718/chuong-1116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.