Chương trước
Chương sau
May thay Diệp Vĩnh Khang không phải là người hay so đo, anh không chỉ không tức giận mà ngược lại còn đánh giá cao tính cách của đối phương.

Có thể thấy Lý Phi không phải kẻ ngốc, chắc chắn cũng biết hầu quân tướng này có quyền lợi lớn cỡ nào.

Một câu nói có thể khiến anh ta bay lên cành cao, một câu nói cũng có thể khiến anh ta lập tức xuống địa ngục.


Nhưng cho dù như vậy thì anh ta cũng có thể làm gì chứ.

Diệp Vĩnh Khang vô cùng hiểu tâm lý của loại người này, bên ngoài thì tỏ ra chưa trưởng thành không biết nặng nhẹ.

Nhưng thực ra lại có tự tin từ tận xương tủy, không chịu khuất phục trước kẻ mạnh, chỉ có kẻ mạnh mới đáng để họ ngưỡng mộ và kính trọng.

Trước mặt loại người này, ngoài việc dùng thực lực để chinh phục họ ra, cho dù là lão Thiên Vương hạ phàm thì bọn họ cũng không quan tâm.

Hầu quân tướng?

Đối với bọn họ, đây chỉ là một danh hiệu mà thôi.

Muốn được tôn trọng thì phải nói chuyện bằng thực lực.

“Sĩ quan Lý, anh biết tại sao lát nữa anh sẽ thua không?”

Diệp Vĩnh Khang nhìn Lý Phi cười đùa.

“Tôi sẽ thua ư?”

Lý Phi cười lớn: “Cũng có thể nhỉ. Dù sao trên đời này cũng không có gì tuyệt đối, nhưng tôi rất muốn biết, quân hầu cho rằng yếu tố nào sẽ khiến tôi thua?”

“Kỹ năng bắn súng của tôi chẳng ra sao cả, nhưng khẩu súng này của tôi rất nghe lời, tôi muốn nó bắn vào đâu thì nó sẽ bắn vào đó”.

Lý Phi chơi đùa khẩu súng lục màu đen có vẻ ngoài đơn giản nhưng cực kỳ nặng trên tay.

Nhậm Thiên Nguyên tiến lên một bước, thì thầm bên tai Diệp Vĩnh Khang: “Thành tích bắn súng của Lý Phi đứng đầu chiến khu Thiên Hải, bỏ xa cả tôi, cậu ta là một thiên tài bắn súng hiếm có”.

“Đặc biệt là kỹ năng bắn súng lục của cậu ta, ngay cả huấn luyện viên trong chiến đội Ảnh Tử Long Hạ cũng phải thán phục”.

Diệp Vĩnh Khang gật đầu, nhìn chằm chằm vào động tác nghịch súng tinh tế của Lý Phi, nói: “Ừ, tôi có thể nhìn ra được”.

Sau đó anh lại nói với Lý Phi: “Tôi tin rằng khẩu súng lục trong tay anh rất nghe lời, để anh muốn bắn đâu thì bắn”.

“Vì vậy thứ khiến anh thất bại không phải là khẩu súng đó, mà là cô ấy”.

Diệp Vĩnh Khang chỉ tay vào Vân Sương đang đứng bên cạnh nói: “Chẳng phải anh vừa nói cô ấy phóng phi kim như thần, trăm phát trăm trúng sao? Nếu đã vậy thì cô ấy có lý do gì để không ngắm trúng mục tiêu chứ?”

Lý Phi hơi sững sờ, rồi đột nhiên bật cười: “Cũng có lý, đúng là có lý thật, ha ha ha!”

“Đúng đúng đúng, sao tôi có thể quên mất phi châm của Vân Sương trăm phát trăm trúng, làm sao có thể bắn trượt được”.

“Chỉ là khẩu súng này của tôi rất đáng tin cậy, cách tốt nhất để kiểm tra chính là để hai thứ đấu với nhau, ha ha ha!”
“Hầu quân, chê cười rồi!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.