Chương trước
Chương sau
Nhưng Diệp Vĩnh Khang cũng không so đo mấy thứ này, chỉ nói với Nhậm Thiên Nguyên: “Gặp khó khăn mà lùi bước thì không phải là phong cách của một sĩ quan chỉ huy xuất sắc”.

“Nếu chuyện gì cũng phải đợi chắc chắn mới làm thì những người như thế tốt nhất đừng làm binh sĩ, cứ trốn ở nhà là an toàn nhất, nếu không đi trên đường rất có thể xảy ra tai nạn, ông thấy sao?”

Nhậm Thiên Nguyên khẽ nhíu mày, mặc dù biết rõ đối phương đang khiêu khích mình nhưng từ tận sâu đáy lòng vẫn không phục, khiến ông ấy tức giận.

“Quân hầu dạy bảo rất đúng”.


Nhậm Thiên Nguyên cắn răng, đưa súng áp sát vào thắt lưng lần nữa, nhắm vào nơi cách đó bảy mươi lăm mét, mấy lần định bóp cò nhưng cuối cùng vẫn rút tay về.

Với khoảng cách bảy tám mươi mét, mục tiêu chỉ bằng đồng xu, có thể nhìn rõ bằng mắt thường đã là giỏi lắm rồi.

Đừng nói đến súng lục, còn phải hoàn thành các bước từ lên nòng, bóp cò đến ngắm bắn chuẩn xác chỉ trong 0,5 giây.

Từ trước đến nay Nhậm Thiên Nguyên chưa từng thử làm như thế nên lúc này ông ấy không có chút tự tin nào.

“Sao thế, sợ rồi à? Ông xem những lời tôi vừa nói là rắm đấy à? Phải nắm chắc một trăm phần trăm thì ông mới dám ra tay sao?”

Diệp Vĩnh Khang cười nói với đối phương bằng giọng khiêu khích.

Nhậm Thiên Nguyên nghiến răng, sau đó rút mạnh súng mang bên mình ra, giơ tay lên rồi lên nòng bóp cò bắn về phía chậu hoa.

“Bắn trúng rồi!”

Nhậm Thiên Nguyên bỗng ngạc nhiên thốt lên, một người luôn trầm tĩnh như ông ấy cũng khó giấu được sự vui mừng và phấn khích.

Ngay cả bản thân ông ấy cũng không ngờ mình lại bắn trúng với phát súng đầu tiên, đây là thành tích tốt nhất về bắn súng của ông ấy.

Mặc dù lần này may mắn chiếm hơn một nửa, nhưng đây cũng là kỹ năng bắn súng điêu luyện mà ông ấy tích lũy được theo thời gian.

“Ha ha, khá lắm”.

Diệp Vĩnh Khang cười vỗ tay: “Tôi đã nói mà, nếu ông không thử sao biết được mình không làm được?”

“Nếu chuyện gì cũng nắm chắc một trăm phần trăm mới chịu làm thì hoa cúc cũng tàn luôn rồi”.

Nhậm Thiên Nguyên không nói gì, mà chỉ vào họng súng rồi đưa đến trước mặt Diệp Vĩnh Khang.

“Hả? Ông muốn làm gì?”

Diệp Vĩnh Khang thích thú cười nói.

Nhậm Thiên Nguyên bình tĩnh nói: “Thiên Nguyên đã ghi nhớ lời dạy vừa rồi của quân hầu”.

“Nhưng Thiên Nguyên tôi rất muốn biết nếu quân hầu đã biết nhiều đạo lý như thế, bắn súng chắc chắn rất giỏi, nếu quân hầu không ngại thì Thiên Nguyên muốn mời quân hầu chỉ dạy”.

Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì bật cười.

Nhậm Thiên Nguyên đang tranh luận với mình, có lẽ vừa rồi bị mình dạy dỗ một trận nên cảm thấy không thoải mái lắm.

“Nếu quân hầu không đồng ý, Thiên Nguyên chỉ đành cảm thấy tiếc nuối cho mình”.

Nhậm Thiên Nguyên thấy Diệp Vĩnh Khang không đáp lời, vội trầm giọng nói thêm.

Nhưng mặc dù thế ông ấy vẫn không rút tay đưa đến trước mặt Diệp Vĩnh Khang lại.

“Ừ, được thôi”.

Diệp Vĩnh Khang khởi động cánh tay, cười nói: “Chỉ dạy thì không dám, xem như cùng mài giũa học hỏi lẫn nhau”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.