Chương trước
Chương sau
Câu nói này của Sử Nam Bắc không hề ngoa chút nào, đúng là rất ít người có cơ hội tận mắt chứng kiến Diệp Vĩnh Khang ra tay.

Bởi vì trên đời này có quá ít người đáng để Diệp Vĩnh Khang đích thân xử lý.

Nếu là tình huống bình thường thì đều là do Sử Nam Bắc xử lý.


Nhưng lần này thì khác, một câu nói của Sư Tử Hà Đông đã khiến Diệp Vĩnh Khang cảm thấy khó chịu, cho nên hôm nay anh phải đích thân ra mặt!

Dám bắt cóc vợ và con gái anh, còn dám nhốt họ như gia súc sao?

Dám nói ra những lời này thì bọn chúng nhất định phải chết, hơn nữa còn phải chết trong tay anh!

Bây giờ, anh không ra tay với tư cách là chủ Điện Long Thần.

Anh chỉ là một người chồng, một người bố, lúc này anh chỉ đang làm những gì một người đàn ông nên làm mà thôi.

Lúc này, mấy chục cao thủ đã xông tới phía trước cách đó gần hai mươi mét, uy lực và sát khí của bọn chúng tỏa ra càng lúc càng mạnh mẽ.

Tần Phong, Mê Long và Yên Vĩ Điệp cuộn chặt tay lại, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.

Mặc dù bọn họ đều biết anh Diệp và huấn luyện viên Sử rất giỏi nhưng lần này đối phương có đến mấy chục cao thủ.

Thực lực của ai trong số cao thủ kia cũng mạnh hơn tên Báo Đen đã bị Tần Phong giết lúc đầu.

Ngay cả Trần Tiểu Túy cũng cảm thấy căng thẳng, mặc dù cô ấy biết một ít lai lịch của Diệp Vĩnh Khang, nếu để lộ thân phận thì một trăm Sư Tử Hà Đông thì cũng không đáng để chú ý tới.

Bây giờ bên phía mình chỉ có mấy người, cho dù lai lịch của Diệp Vĩnh Khang có lớn mạnh thì bây giờ cũng phải đảm bảo an toàn trước rồi sau này xử đám người kia cũng không muộn.

Lúc mọi người đang lo lắng thì Diệp Vĩnh Khang đột nhiên quát lớn: “Tần Phong, Mê Long, Yên Vĩ Điệp, ba người hãy mở to mắt ra nhìn cho kỹ thứ ba người sắp thấy đây!”

Lần này, anh đặc biệt đưa ba người Tần Phong ra ngoài, mục đích là tiến hành huấn luyện đặc biệt cho ba học viên tiềm năng nhất trong trại huấn luyện hiện giờ.

Vào lúc cần thiết còn có thể để họ thực chiến.

Vì vậy, trước khi Diệp Vĩnh Khang ra tay cũng không quên nhắc nhở ba người bọn họ.

Cả ba người nhanh chóng gạt đi cảm xúc trước đó, ánh mắt đồng thời nhìn Diệp Vĩnh Khang.

Đúng vào lúc này, ánh mắt ba người họ đột nhiên lóe sáng.

Ánh mắt chứa đầy sự bất ngờ, kính nể, bàng hoàng và một loạt cảm xúc phức tạp, không thể nói rõ ra được.

Bởi vì bọn họ đột nhiên phát hiện anh Diệp lúc nãy vẫn trong bộ dạng lười biếng bất cần, giờ đây rõ ràng là không làm gì, tay vẫn cầm bộ bài thiếu một lá Poker, nhẹ nhàng tựa vào đầu xe.

Nhưng cả người dường như toát ra khí tức khó tả, khiến người ta cảm thấy sợ hãi vô cớ, nhưng lại đan xen một loại cảm giác an toàn khó hiểu.

Dường như chỉ cần anh đứng bên cạnh, dù trời có sập thì vẫn có thể chống cự!

Mặc dù Diệp Vĩnh Khang vẫn chưa ra tay, nhưng ba người Tần Phong đã nhận định được thắng thua.
Loại phán đoán này không có bất kỳ lý do nào cả, chỉ là cảm giác mà thôi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.