Chương trước
Chương sau
Diệp Vĩnh Khang và Sử Nam Bắc nhìn nhau với vẻ mặt nghiền ngẫm.

“Được, vậy cậu bắt đầu thể hiện đi”.

Diệp Vĩnh Khang rất muốn biết với đầu óc chứa đủ các ý đồ quỷ dị, Tần Phong có thể dùng cách gì vào lúc này.

Chỉ thấy Tần Phong hít một hơi thật sâu, cắn chặt răng, dồn hơi thở xuống đan điền, đột nhiên chậm rãi bước về phía Báo Đen rồi hét to: “Chờ một chút!”


Báo Đen ngây người, suy nghĩ nói: “Thế nào? Nghĩ thông suốt rồi à? Nhưng bây giờ mày nói gì cũng vô dụng”.

“Ý tôi không phải vậy, anh, anh có thể cho tôi biết quê anh ở đâu không?”

Tần Phong đột nhiên hỏi.

Đầu óc Báo Đen mơ hồ: “Mày bị thần kinh à?”

“Không, tôi xin anh, xin anh nói cho tôi, thật sự xin anh!”

Tần Phong vừa nói, nước mắt vừa chảy từ trong hốc mắt ra, nhìn Báo Đen rồi nói: “Nếu như tôi không nhìn nhầm, anh chính là anh trai ruột đã thất lạc nhiều năm của tôi!”

Báo Đen: ???

Diệp Vĩnh Khang: ???

Sử Nam Bắc: ???



"Tao hả?"

Báo Đen hơi bất ngờ, chỉ vào mình rồi nói: "Anh trai ruột của mày sao?"

"Anh à, lẽ nào anh không thấy chúng ta giống nhau sao?"

Nước mắt Tần Phong rơi lã chã, toàn thân run rẩy, ngay cả đám người Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh cũng cảm thấy vô cùng xúc động.

Thậm chí bắt đầu nghi ngờ Tần Phong lúc này không phải dùng kế, mà là thật sự tìm được người anh trai ruột đã thất lạc bấy lâu nay.

"Chúng ta giống nhau sao?"

Vẻ mặt Báo Đen mông lung, nâng khuỷu tay lên sờ sờ làn da ngăm đen lộ ra bên ngoài của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía làn da còn mềm mại hơn cả phụ nữ của Tần Phong: "Giống hả?"

"Giống, ngoại trừ làn da ra, chỗ nào cũng giống!"

Tần Phong bước lên, rơm rớm nước mắt nói: "Anh, chính là bởi vì làn da của anh, em mới chắc chắn anh là anh trai ruột của em”.

"Anh không biết, ban đầu bố của chúng ta ở bên ngoài có quan hệ với một người phụ nữ da đen, sinh ra hai người con trai, một da đen và một da trắng”.

"Về sau sợ ảnh hưởng không tốt, nên sau khi về nước bố mới tách hai chúng ta ra gửi cho người khác”.

"Em cũng trong một lần tình cờ mới phát hiện ra chuyện này”.

"Em không oán hận bố của chúng ta, dù sao ông ấy cũng đã cho chúng ta sinh mệnh”.

"Em chỉ muốn tìm anh ruột của mình, mấy năm qua em chưa từng từ bỏ”.

"Mỗi đêm trong giấc mơ đều mơ thấy một người đàn ông da ngăm với nụ cười nhân hậu đi về phía em, nói với em rằng anh ấy là anh trai của em, sau này chỉ cần anh ấy ở đây, em sẽ không bị ức hiếp nữa”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.